Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

Thư giãn với tranh Vladimir Volegov



HG: Đã "treo" tranh của Vladimir Volegov một lần, hôm nay HG lại tiếp tục. Thực là đã để dành, đợi đến khi có mấy ngày nghỉ thư thái... Mình xem cùng với nghe Reverie (Schumann).
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Reverie-Schumann/IWZEOC7U.html

Những thiên thần đáng yêu trong tranh 
Vladimir Volegov



 



 




 













 
















 










 




 






   





 

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Về một câu chuyện rất đáng nhớ của tuần

Hiệu trưởng trường ĐH FPT Lê Trường Tùng: Năm 2012, khi thảo luận về đổi mới cơ bản và toàn diện GDVN, tôi đã đề nghị một trong những công việc đầu tiên cần làm là tái cấu trúc nền giáo dục theo mô hình giáo dục phổ thông chỉ còn 2 cấp là tiểu họctrung học, bỏ đi cấp Trung học phổ thông (THPT).
Khi đó thời gian học phổ thông chỉ còn khoảng 9-10 năm, sau đó có thể học CĐ hoặc học dự bị ĐH trước khi vào ĐH.
Khi học trung học, học sinh có thể chọn 6-7 môn, chứ không phải học tất cả các môn như hiện nay. Các nước theo mô hình giáo dục Anh quốc – chẳng hạn như Singapore – đang triển khai giáo dục phổ thông theo dạng này.

 1. "LÃN ÔNG" LÊN TIẾNG GỬI NGƯỜI LỚN
Phạm Toàn


            Lịch sử có nhiều hiện tượng lặp lại, song khó có thể tin rằng con người bao giờ cũng có ý thức đúng về những diễn biến giống nhau.
            Chẳng hạn như chuyện bạn học sinh lớp 12 tự làm clip phát biểu về nền Giáo dục nước nhà năm 2013. Liệu bạn đó có ý thức mình đang là kẻ nổi loạn hay không? Liệu trong một mức độ nào đó, bạn có thấy là mình đang làm lại hành vi của nhiều học sinh trường Bưởi đầu thế kỷ trước như Đặng Xuân Khu, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Khắc Viện ... nay nhắc lại thấy như một thời nào đó đã lùi xa ... quá xa khỏi ký ức người đương thời hôm nay vào năm 2013 này?
            Còn xa hơn sâu hơn nữa vào Lịch sử, em học sinh lớp 12 đã tự gọi mình là "kẻ lười biếng". Song sự so sánh đó chắc chắn chỉ là tình cờ. Người học trò Việt Nam của năm 2013 ấy làm sao đủ trình độ, đủ ý thức, đủ can đảm và đủ cả liều lĩnh so sánh mình với "kẻ lười biếng quê vùng biển" là Hải Thượng Lãn ông!
           Đơn giản thế này thôi: chàng trai lớp 12 trong clip tự quay chỉ mới có nổi một ý thức phản kháng đủ để anh lên tiếng gửi người lớn, gửi tất cả những người lớn có trách nhiệm trước sự nghiệp giáo dục của đất nước một lời dõng dạc này thôi: "Này, người lớn, các vị hãy nhìn vào chúng tôi đây, hãy nhìn kỹ những sản phẩm ra lò của các vị đây: thế hệ học trò chúng tôi đây, một lũ ngu và lười".
           Câu nói ấy gợi cho tất cả chúng ta một liên tưởng: chỉ là "thế hệ chúng tôi" thôi ư? Còn thế hệ các vị, thế hệ đã đúc khuôn thành chúng tôi thì sao? Đã gọi là liên tưởng, thì liên tưởng này nhất thiết sẽ dắt dây sang một liên tưởng khác cho đến một liên tưởng gần như kiệt cùng: các vị đã tổ chức nền giáo dục ra sao, theo hình ảnh nào để chúng tôi đến nông nỗi này - để chúng tôi thành một lũ ngu và lười, liệu các vị có thoát khỏi trách nhiệm trước tình trạng ấy không?
            Chàng trai trong clip ấy không nói thẳng hết ý nghĩ "nổi loạn" của thế hệ mình. Chàng trai ấy chỉ tập trung nêu câu hỏi: học biết bao nhiêu những "thứ đó" nhưng học để làm gì? Đây là câu hỏi khó trả lời ngay cả đối với khá nhiều người lớn. Bởi suy cho cùng thì mục đích học của họ cũng chỉ là để có một mảnh bằng "chính chủ" cộng thêm văn bằng hai văn bằng ba văn bằng bốn, cuối cùng cũng chỉ để nhăm nhe một chức quan to nhỏ, và chỉ đến thế thôi.
            Và trong suốt quá trình học, thì việc tự tìm đến tri thức bị coi là phụ, mà cả cuộc đời học đường hầu như chỉ là chuyện thi cử, suốt đời thi cử, mươi hai năm đằng đẵng thi cử... để làm gì? Chàng trai trong clip đã nói toạc ra: nếu không có chuyện thi, liệu còn có ai chịu học bài?
            Rõ ràng, trong câu hỏi ấy, người học trò "ngu và lười" bộc lộ nguyện vọng của mình rằng anh ta muốn học, học, và học, học khổ đến bao nhiêu cũng được, nhưng không chấp nhận cái khổ của thi cử, không bằng lòng coi thi cử như một kích thích cho việc học.


"Kẻ lười biếng" đang gây xôn xao thế giới mạng

            Nguyện vọng ấy nếu được thực thi sẽ bẻ gãy cái roi của những nhà giáo dục các cỡ. Roi từ gia đình, từ họ tộc, từ truyền thống trường, từ những khu phố văn hóa đầy ma túy và bạo lực, và từ những cuộc ganh đua "chăm phần chăm" - áp lực của thói quen tư duy trong một nền văn hóa của số lượng và của sự thô kệch, nơi các "nhà văn hóa" chỉ nhìn thấy sức mạnh giả định trong đám đông, nơi đó tất cả những Einstein những Gandhi và những Charles Chaplin chụm lại cũng chỉ có thể chiếm 1 phần trăm sau nhiều số không đứng sau dấu phẩy!
            Dường như ta có nghe thấy em học sinh lớp 12 trong clip đó nói thế này: chúng con kính trọng các thày, nhưng xin thày hãy thoát ra khỏi cách diễn giải vẫn còn thiếu thẳng băng, đòi thế tục hóa nền Giáo dục khỏi mọi chủ thuyết.
            Dường như em học sinh lớp 12 vô danh đó đang nói thay các thế hệ tương lai, rằng các thày hãy Tự do trong giảng dạy và trong hành động. Tự do là cái Quyền thiêng liêng nhất mà Tự Nhiên phú cho con người. Có ai cấm các thày tạo ra những bộ sách mới theo chương trình học mới làm hả hê thỏa thuê nguyện vọng chấn hưng đất nước của các thày?  Ngay cả ở bậc đại học là bậc phải dành lấy quyền tự chủ mà các thày cũng cứ bó tay cho sự Tự do trôi tuột đi mất, thế thì lũ trẻ con "ngu và lười" chúng em còn biết trông cậy vào đâu nữa?
            Các thầy hãy hành động tự do như trí tuệ tự do của các thày thôi thúc. Còn về phía xã hội, những nhà lãnh đạo phải có sứ mệnh dân chủ hóa cuộc chạy đua tự do vì sự nghiệp chấn hưng văn hóa và giáo dục của dân tộc. (Dân chủ hóa nói ở đây nghĩa là đối xử không phân biệt với mọi khuynh hướng sáng tạo văn hóa và giáo dục khác nhau).
            Nhưng giữa hai khuynh hướng Tự do và Dân chủ ấy, thì cần coi trọng khuynh hướng thứ nhất hơn. Dân chủ thì trước sau gì rồi cũng sẽ tới với cuộc sống xã hội. Nhưng Tự do là cái có sẵn trong từng con người sáng tạo. Sản phẩm của Tự do cách tân nền Giáo dục cho cả một Dân tộc sẽ xóa sổ những thứ tự do vờ vịt cốt nuốt trôi lợi nhuận một trường tư thục là cùng.
            Trong Tự do có sự thi đua lành mạnh của những tài năng đích thực vì nước vì dân. Hình như chàng trai lớp 12 chân thành hùng biện trong clip tự quay đòi hỏi cuộc sống hành xử Tự do và Dân chủ trong Giáo dục như vậy.
                                                                                                                   (Theo Tiasang.com )

2.  THƯ GỬI "KẺ LƯỜI BIẾNG"
Nguyễn Huy Cường 


            Thân gửi em,
            Bài nói chuyện của em trên YouTube suýt làm tôi rơi nước mắt. Tôi xúc động vì nhiều lẽ. Trước hết, em làm tôi nhớ lại thời học sinh của mình. Tôi cũng từng có nhiều suy nghĩ rất giống em, nhưng khi ấy suy nghĩ của tôi còn vụn vặt và tôi không có khả năng diễn đạt thành lời như em bây giờ. Ai đến tuổi thì cũng phải đi học. Và tôi cũng vậy. Nhưng chỉ trừ những năm cấp một, những năm còn lại đối với tôi là những chuỗi dài mệt mỏi của thi cử và điểm số.
            Tôi cần điểm số để đạt danh hiệu này danh hiệu nọ và để cuối cùng vào được đại học, vì tôi tin rằng chỉ khi vào đại học tôi mới có một tương lai tươi sáng để tự lo cho bản thân và phụ giúp gia đình. Rồi rốt cục tôi cũng vào được đại học, có nghề nghiệp ổn định, và cũng đã có khả năng tự lo cho bản thân và phụ giúp gia đình như tôi từng mong muốn. Vậy thì tại sao tôi quá xúc động khi nghe em nói ra những suy nghĩ của mình?
            Không phải những gì em nói bị nhiều người xem là vớ vẩn sao? Không phải em nên ngoan ngoãn vâng lời và tiếp tục học hành bình thường sao? Không. Em đã dũng cảm nói lên những suy nghĩ thật lòng mình mà ít người dám nói, là em không chấp nhận hệ thống giáo dục cứng nhắc, quá chú trọng thành tích mà thiếu quan tâm đến suy nghĩ, cảm xúc, và đam mê của học sinh, và của cả giáo viên. Những gì em nói cần được nhiều người lắng nghe — và nghe cho thật rõ.
            Em làm tôi nhớ lại lúc tôi học thuộc lòng bài văn mẫu để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, hay những lúc học mẹo môn sử để chuẩn bị thi tú tài. Hình như lúc ấy tôi xem những chuyện này là bình thường, nhưng giờ nghĩ lại không hiểu sao tôi cảm thấy rùng mình. Hệ thống giáo dục chạy theo thành tích đã đẩy tôi, em, và cả thầy cô giáo của chúng ta vào thói quen thiếu trung thực và vô cảm.
            Tôi xúc động vì em có suy nghĩ giống tôi, nhưng em đủ dũng cảm và thông minh để đứng lên nói ra suy nghĩ của mình thật khúc chiết và thuyết phục, điều mà tôi vẫn chưa làm được.
            Tôi cũng bắt gặp hình ảnh của Dewey và Foucault trong những gì em nói. Em giúp tôi hiểu triết lý giáo dục mà Dewey và Foucault đề xướng một cách sinh động và cụ thể hơn. Khi nghe em nói, tôi dễ dàng hình dung ra một học sinh trung học đang thiếu vắng nụ cười của sự say mê trên môi vì mải chạy theo thi cử.
            Người học sinh đó có thể vẫn cười nói vì nhiều lý do khác nhau, nhưng tuyệt nhiên không phải vì say mê môn học. Người học sinh đó có thể là em, mà cũng có thể là tôi của mười mấy năm trước, và cũng có thể là biết bao sinh viên, học sinh khác hiện đang ngồi trên ghế nhà trường. Cũng giống như tôi, các em rồi cũng sẽ ra trường, cũng có việc làm, rồi cũng nhớ ơn những thầy cô đã từng dạy dỗ mình suốt những năm phổ thông và đại học. Nhưng chắc chắn các em cũng sẽ không quên những phút giây căng thẳng, buồn chán, thậm chí phẫn uất vì bị nhồi nhét trên ghế nhà trường mà lẽ ra các em không phải chịu đựng.
            Nhưng chắc rồi nhiều người trong các em cũng sẽ dần dần xem đó là chuyện đã qua, như là một trải nghiệm mà ai cũng phải có, để rồi các em lại bắt buộc con cái của mình tiếp tục đi trên con đường đó. Tôi xúc động vì cậu học sinh lớp 12 là em dám sống thật lòng mình và lên tiếng chống lại lối giáo dục mà em và tôi đều nghĩ là thiếu nhân bản.
            Tôi đồng ý với em là một người có thể trở thành kỹ sư, bác sĩ, hay tiến sĩ, nhưng trong tâm hồn có khi cũng chỉ là nô lệ của bằng cấp, của thi cử, của cách suy nghĩ giáo điều mang tính áp đặt mà nhà trường hiện đang tạo ra. Và chính những người này lại tiếp tục tạo ra những tâm hồn nô lệ mới, cũng bằng cách nhồi nhét và áp đặt ý tưởng của mình lên những người khác.
            Em cũng làm tôi xúc động khi nói về đam mê của em và bạn bè em, vì nói thật tôi cũng đang vật lộn với đam mê của chính mình. Tôi và em không phải là ngoại lệ. Biết bao nhiêu người chọn nghề vì nghề đó hái ra tiền chứ không phải vì đam mê. Hái ra tiền không phải là điều sai, nhưng không được làm những gì mình đam mê thì cũng thật đáng buồn. Và nhiều người không biết đam mê thật sự của mình là gì — vì họ đã quen chạy theo những trào lưu và định chế xã hội đến nỗi quên đi cái tư lương trong sáng của mình, cái tư lương vốn có khả năng cho mình biết mình là ai và mình thích điều gì.
            Không phải chỉ một học sinh lớp 12 như em không biết mình thích gì, mà một người 30 tuổi như tôi có khi vẫn vật lộn với câu hỏi đó. Tôi đồng ý với em là nhà trường cần có khả năng phát hiện và nuôi dưỡng lòng đam mê của học sinh, không phải làm ngược lại. Điều này tôi đã nghe người ta nói quá nhiều ở trường sư phạm, nhưng mấy ai đã thực sự làm được trong môi trường giáo dục Việt Nam hiện nay?
            Tôi cũng xúc động vì em làm tôi nghĩ đến con đường tương lai của mình. Tôi đang học về ngành giáo dục với những con người đầy tâm huyết, đạo đức, và nhân văn. Nhưng tôi sẽ đi theo con đường nào đây? Liệu tôi có dám dấn thân để đi theo con đường đạo đức và nhân văn đó, hay tôi sẽ đặt nặng hơn phần cơm áo gạo tiền?
            Trong mấy chục năm qua, nhiều thế hệ thầy cô giáo Việt Nam đã bị đặt trong một hoàn cảnh hết sức khó khăn của cơm áo gạo tiền rồi. Họ cũng muốn hết lòng dạy dỗ học sinh, nhưng họ cũng không thể quên chuyện cơm áo gạo tiền, quên trách nhiệm nuôi sống gia đình và con cái của mình. Dù nhiều thầy cô giáo giờ đây đã có thể sắm xe hơi nhà lầu nhờ vào dạy thêm và những công việc bên ngoài, nhưng tận sâu trong tâm hồn, tôi vẫn nghĩ họ là những người thiệt thòi nhất. Thiệt thòi vì họ có cảm giác không làm tròn phận sự của người thầy mặc dù họ có những lý do chính đáng nhất.
            Ở một xã hội mà người giáo viên được trả mức lương thấp hơn mức sống tối thiểu, thấp hơn cả lương của một công nhân nhà máy, thì chúng ta cũng không thể mong chờ gì nhiều hơn ở người thầy. Một xã hội mà trong đó người lao động không kiếm đủ cái để ăn đã là một xã hội tệ. Một xã hội mà trong đó người giáo viên vừa là nô lệ của thành tích vừa phải chật vật lo cho cuộc sống của mình là một xã hội còn tệ hơn nhiều. Một xã hội như thế không thể tiến bộ được. Những tiến bộ thấy được, nếu có chăng, cũng chỉ là tiến bộ nhất thời, hay chỉ là phồn vinh giả tạo mà thôi.
            Bài nói chuyện của “kẻ lười biếng” thật hay vì nó gợi lên trong tôi rất nhiều suy nghĩ về bản thân, về đồng nghiệp, về học trò, và về tương lai của đất nước Việt Nam. Và nó rất thật. Không, em không lười biếng chút nào hết. Đúng như em nói, không có học sinh nào lười biếng cả. Tôi mong em sẽ thành công theo cách em muốn và trong tương lai em sẽ làm được nhiều việc lớn lao cho đất nước. Nói nhỏ cho em biết, thi cử và bằng cấp đang là một căn bệnh đang lây lan khắp toàn cầu, chứ không chỉ ở Việt Nam đâu em.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả.
Tác giả đang nghiên cứu sinh ở Mỹ về giáo dục Mỹ.  

Hãy xem toàn bộ clip

Tranh biếm của họa sĩ Hoàng Dzự

Tranh của Nguyễn Xuân Hoàng
Họa sĩ Hoàng Dzự (HS Nguyễn Xuân Hoàng vẽ)
HG: HG đã từng xem tranh biếm họa của "Tây", được biết đến những bức vẽ vừa đẹp, vừa sắc sảo mà rất ý vị trong thể hiện ý tưởng (xin tự nhận lỗi "vọng ngoại" :)). Tranh biếm của họa sĩ Hoàng Dzự, HG - với cái nhìn so sánh tương đối như thế của riêng mình- chưa thấy thuyết phục cho lắm (nhưng không có "nghề" nên HG không dám bàn). Tuy nhiên điều mà HG thấy rõ ở đây, là những vấn đề thời sự được họa sĩ quan tâm thể hiện. Họa sĩ cho thấy rõ quan điểm "đứng về phe nước mắt" trong những bức tranh của ông- việc này không phải đơn giản. Vì thế HG trân trọng mang những gì tìm được về blog để thưởng thức.


 








 


 http://img.tin247.com/Images/Uploaded/Share/2013/04/07/Hoa-si-Hoang-Dzu-Ve-biem-nhu-tu-bat-kip-no_3.jpg


Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Theo hoa Loa Kèn đi vào thơ


HG: Từ đầu mùa đến giờ, chả mang hoa loa kèn về nhà được nhiều như mọi năm- lúc nào mình cũng tất bật... May cũng sắp đỡ việc rồi...
Cắm "bình hoa" vội vàng cho blog- một chùm nhỏ ba bài thơ của ba tác giả-  kẻo hết mất mùa. "Nhanh với chứ, vội vàng lên với chứ/ Em, em ơi! tình non sắp già rồi..." (*)




                                                  
                                                              
      MÙA HOA LOA KÈN 
                            
  Bàn tay trắng muốt em cầm
Một cành hoa nối mùa xuân - mùa hè
 Mưa phùn vừa dứt, tiếng ve
Cháy ran lên giữa trưa nhòe bóng cây
Em đi, áo mỏng phô bày
Da thơm dịu thoáng giữa ngày dịu xanh
Mùa hoa đi vụt qua nhanh
Mùi hoa chưa kịp cho anh được cầm. 
                                                                                                         
                                                                                               Ngô Quân Miện 

***

To Ngoc Van thieu nu ben hoa hue.jpg          HOA LOA KÈN THÁNG TƯ
                                                  
          Một vệt trắng hình lưỡi mác
         Trên nền xanh
         Đổ gập xuống nỗi kinh ngạc
         Hoa loa kèn,

         Ngữ pháp lập thể của cây trombone thực vật
         Thổi trong bóng chiều
         Rung những sợi lông mi vàng óng
         Bay qua khung cửa sổ,

         Không có ai bên bàn
         Trên tường không có bức phiên bản Tô Ngọc Vân
         Không có cả tiếng khóc
                                                               Của chiếc lọ men rạn,

                                                                    Phố vắng hút theo tiếng kèn siêu âm
                                                                   Tôi là con ong lạc lối
                                                                   Tìm câu chuyện cổ tích Andersen
                                                                   Ngủ trong đoá hoa lớn của mùa hè,

                                                                   Giấc mơ tháng Tư gọt từ đá
                                                                   Trồi lên những vòm cửa gothic
                                                                   Sao em dầy vò mãi hai bàn tay gầy guộc
                                                                   Madonna Lily?
                                                                                                                       Phan Đan

***

       BÔNG HUỆ TRẮNG


       Bông huệ trắng và bức tường cũng trắng
       Sao bóng hoa trên tường lại đen?      

       Em nhìn đi đâu thế hỡi em?
       Ừ, anh biết chúng mình không có lỗi
       Nhưng lòng ta cứ băn khoăn tự hỏi 
       Sao bóng hoa trên tường lại đen?  (**)

       Có thể nào anh lại không tin
                                                Bông huệ trắng và bức tường cũng trắng
                                                Ai biết được cuộc đời kỳ lạ lắm 
                                                 Mà bóng em buồn ngả xuống lòng anh.

                                                                                                               

                                                                                                   Bế Kiến Quốc





 ------------------------------------------------------------------------
(*) Thơ Xuân Diệu.
(**) Có nhiều dị bản, khác ở khổ thơ này. Nhưng HG thuộc và thích bản này nhất.


-------------------------------------------------------------------------

Teen vào mùa pose ảnh ở cánh đồng hoa loa kèn




https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjUCYlA9Wx-XggKI_ZwFHjgM8xQl6kopHw4SOttrb-Ah15OoHqRbbNnnYGNx4tdK5IVOohlDY5t2EE9u87UK3Nr9N9M_pQ3tiS61G3Zs19cCYMFrBemo5zKTY1uxydPn1VjGyRc94o4S3nV/s1600/hoa-loa-ken-18.jpg






http://k14.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2011/04/24/110425dsloaken18.jpg



Hoa bách hợp

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

Học trò làm văn :D

HG: HG đang thời gian nhiều việc quá, chả đọc được gì mấy, chỉ  thư giãn được ít phút. Đề tài "những bài văn của học trò" này đúng là bất tận (!) HG trích dẫn một chút xíu từ một diễn đàn . ^^

bai-jpg-1357177519_500x0.jpg
Ảnh minh họa
 Truyện 1:
 "...Làm nhớ thằng em trai mình hồi nhỏ quá! Làm bài văn tả Ông hoặc Bà của em, nó dốt văn , nên lấy bài văn mẫu tả con Mèo , nó thay mỗi chữ bà Ngoại vào chữ con Mèo thui à . Mình còn nhớ có câu như vầy: Nhà em có nuôi một bà Ngoại , tối nào bà Ngoại cũng say sưa rúc mình trong đám tro trong bếp , mỗi khi nghe tiếng chuột kêu , bà Ngoại lại vểnh tai nghe ngóng ....Em rất yêu bà Ngoại của em , vì từ khi có Bà , nhà em vắng hẳn bóng dáng những con chuột tham ăn phá hoại . Kết quả là phụ huynh bị mời lên họp , và đựợc nghe bài văn của con mình. Hic , chắc cô giáo tưởng nhà mình ngược đãi người già !"

Truyện 2:
"Đề: Tả một buổi học.
Tùng tùng tùng, tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Không còn cảnh nô nghịch, chạy nhảy nhốn nháo nữa. Các bạn, ai ai vào vị trí của người đó. Sách vở để ngay ngắn trên bàn. Cô giáo bước vào lớp. Học sinh đứng dậy chào cô. Cô mặc chiếc áo dài hoa rất đẹp. Tóc cô thẳng mượt thả đến ngang lưng. Cô đặt chiếc cặp đen lên bàn và cất tiếng dịu dàng: "Hôm nay có ai đóng tiền không?""

Truyện 3:
"Kể về một người thân: Mẹ em rất thích tiền, tối nào mẹ em cũng mang tiền ra đếm. Hôm nào nhiều tiền là trông mẹ em hồ hởi lắm, mắt mẹ long lanh đẹp làm sao... Em ước sao mẹ em có thể kiếm được nhiều tiền mà không phải vất vả ! "

Truyện 4:
"Tả bà già cô đơn: "… bà sống trong một túp lều…một hôm bà bệnh, bà không có gì để ăn bà gọi điện thoại cho con bà về…"

Truyện 5:
"Đề: Tả một cái cây.
Cái cây rất cao và to, tán lá xum xuê, thân cây mười người ôm không xuể. Cái cây cao 15 cen ti mét."

"Đề: Tả con lợn.
Con lợn nhà em. Cái mỏ nó nhọn. Cái đuôi nó cong. Cái mào nó đỏ. Cái cựa nó sắc. Em rất yêu con lợn nhà em."

"Đề: Tả con trâu (của một học sinh thành phố).
Nhà em có nuôi một con trâu. Nó đáng yêu lắm. Hàng ngày, mẹ xích nó ở góc hiên. Trên cổ nó có đeo một cái nơ màu hồng thật xinh xắn. Nó ăn rất ít cơm. Nó có khuôn mặt trái xoan thanh tú.
"

Truyện 6:
"Hồi e còn học lớp 12 có một bạn đã viết về Vợ Chồng A Phủ thế này :" Em tin là ở hiền gặp lành, hai vợ chồng A Phủ sau kháng chiến thành công sống rất hạnh phúc, dẫn chứng là họ có mở một tiệm bánh xèo A Phủ trên đường 32 gần nhà em bán rất đông khách ..." Bài văn bị đem ra đọc ở sân trường lúc chào cờ làm mọi người đau cả bụng

Truyện 7:
"Mẹ em làm giáo viên, mỗi lần đi chấm thi về thì chết cả cười, có một đoạn một học sinh thi tốt nghiệp cấp 3 phân tích 1 trích đoạn trong nhật kí trong tù, 4 câu thơ được viết là:
Canh một, canh hai, lại canh ba
Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành

Canh bốn, canh năm vừa chợp mắt

Sao vàng năm cánh lại bay quanh

Ông con giời lại còn miêu tả hồn nhiên như thế này, đại khái em viết lại thôi chứ hôm mẹ em photo về đọc mà bò lăn ra cười, con giời viết còn buồn cười hơn, chữ xấu như gà mái mẹ:
 Bọn giặc thật là độc ác dã man, chúng đã hành hạ bác bằng cách đêm khuya rồi còn dựng bác dậy bác uống canh. Đêm rồi còn bắt uống canh, một bát canh, rồi lại hai bát canh, rồi lại ba bát canh, thì làm sao mà bác ngủ được, làm sao mà không "Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành"
Và rồi khi bác đã thiu thiu ngủ, bọn chúng vẫn không chịu tha, lại bắt bác uống canh tiếp "canh bốn canh năm", bác Hồ quả cảm của chúng ta không chịu được sự tra tấn khổ sai của bọn đế quốc độc ác đã ngất xỉu "Sao vàng năm cánh lại bay quanh"
"

...

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

Bộ ảnh đồ họa: Khác biệt Hà Nội- Sài Gòn

HG: Mình chưa đặt chân đến Sài Gòn bao giờ, chỉ tiếp cận qua sách báo, phim ảnh... Nhưng những hiểu biết ít ỏi cũng đủ để mình khá đồng ý với đa số những khác biệt giữa Hà Nội với Sài Gòn, mà bộ ảnh đồ họa của tác giả Lê Duy Nhất chỉ ra, đang làm xôn xao dân mạng này. Chỉ vài nét chấm phá thôi... thật là thú vị! Nhưng... mình thấy hơi xót xót lòng. Khó lí giải cho rõ ràng tất cả bằng vài dòng chữ...

Góc nhìn thú vị về sự khác biệt Hà Nội - Sài Gòn

                                                                         Linh San

(TNO) Có thể thấy được những hình ảnh ấn tượng, cô đọng và hài hước khi “soi” Sài Gòn và Hà Nội qua cùng một lăng kính.

       Một bộ ảnh đồ họa có tựa đề The Difference Between Hanoi and Saigon (tạm dịch: Sự khác biệt giữa Hà Nội và Sài Gòn) của tác giả Lê Duy Nhất đang rất được lòng cư dân mạng khi mô tả nét khác biệt giữa Hà Nội và Sài Gòn bằng một cách thể hiện ấn tượng.
Thanh Niên Online giới thiệu cùng bạn đọc bộ ảnh The Difference Between Hanoi and Saigon của chàng trai 27 tuổi này (phần chú thích thể hiện quan điểm riêng của tác giả bộ ảnh):
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 4
Trên đường phố Hà Nội có nhiều gánh hàng rong. Trên đường phố Sài Gòn có nhiều xe đẩy bán hàng rong

So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 5

Ở Hà Nội có nhiều gánh hàng hoa, xe đạp chở hoa bán rong. Sài Gòn dường như không có hình ảnh này. Người Sài Gòn thường mua trong các tiệm hoa tươi

So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 6

Mâm ngũ quả bày lên bàn thờ trong những ngày Tết Nguyên đán của người Hà Nội và người Sài Gòn cũng rất khác nhau

So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 7

Tết đến, xuân về, Hà Nội có hoa đào, Sài Gòn có hoa mai

So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 8

Người Hà Nội có “thú” ăn phở trong các quán vỉa hè, bên lề đường, trong ngõ phố cổ. Người Sài Gòn thường thưởng thức phở trong tiệm ăn, nhà hàng

So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 9

Hình ảnh bữa sáng ở Hà Nội gắn liền với tô phở nóng hổi, ở Sài Gòn gắn liền với ly cà phê
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 10
Trong bữa cơm, các gia đình ở Hà Nội thường có “phép tắc” mời cơm. Ở Sài Gòn, điều này không mấy phổ biến
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 11
Hà Nội có bún chả. Sài Gòn có cơm tấm
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 12
Người Sài Gòn ăn ngọt và cay hơn người Hà Nội
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 13
Người Hà Nội thích uống trà nóng. Người Sài Gòn thích uống cà phê đá
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 14
Ở Hà Nội, địa điểm lý tưởng để “buôn chuyện” là những quán trà đá, trà chanh vỉa hè. Ở Sài Gòn, địa điểm lý tưởng để “tám chuyện” là những quán cà phê bệt
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 15
Người Hà Nội thường tiếp khách bằng trà. Người Sài Gòn thường tiếp khách bằng nước suối, nước ngọt
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 16
Những cơn mưa ở Hà Nội có thể kéo dài dầm dề. Mưa ở Sài Gòn đến nhanh và tạnh nhanh
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 17
Có vẻ như văn hóa công việc “cấp trên, cấp dưới” giữa Hà Nội và Sài Gòn cũng có rất nhiều điều khác biệt
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 18
Giọng nói chắc chắn là điểm khác biệt đặc trưng nhất giữa người Hà Nội và người Sài Gòn
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 19
Trong văn hóa ứng xử, dường như người Hà Nội thiên về sự khéo léo, văn hoa trong lời ăn tiếng nói. Trong khi đó, người Sài Gòn đề cao sự thẳng thắn, không vòng vo
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 20
Ngay cả chiếc “mũ đồng phục” của cảnh sát giao thông ở Hà Nội và Sài Gòn cũng có kiểu dáng rất khác nhau
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 21
Cỗ cưới ở Hà Nội thường ăn buổi trưa. Tiệc cưới ở Sài Gòn thường ăn buổi tối
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 22
Đàn ông Hà Nội thường đi nhậu sau lúc tan sở, xế chiều, xẩm tối và cố gắng về nhà trước khi quá khuya. Đàn ông Sài Gòn có thể nhậu thâu đêm suốt sáng
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 23
Người Hà Nội có vẻ thức dậy sớm hơn người Sài Gòn
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 24
Ở Hà Nội thông dụng loại taxi 4 chỗ. Ở Sài Gòn, taxi 7 chỗ lại thông dụng hơn
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 25
Khái niệm “xe đẹp hay xe xấu” ở Sài Gòn không mấy phổ biến như ở Hà Nội
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 26
Phong cách ăn mặc ở Hà Nội theo quy chuẩn hơn. Ở Sài Gòn thoải mái hơn
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 27
Hà Nội có nhiều hồ lớn trong nội thành hơn Sài Gòn
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 28
Một điểm tương đồng giữa Hà Nội và Sài Gòn đó là tắc đường
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 29
Nhịp sống của Sài Gòn có vẻ hối hả hơn Hà Nội
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 30
 Những đồ vật khiến người Hà Nội và người Sài Gòn hoài cổ cũng rất khác nhau
So sánh tếu táo giữa Hà Nội và Sài Gòn 31
Theo như Lê Duy Nhất thì khi đã yêu Hà Nội, Sài Gòn hay một thành phố nào khác, có lẽ sẽ không mấy khó khăn để vượt qua rào cản văn hóa, thích nghi và hòa nhập với môi trường sống, người dân của thành phố đó
        Lê Duy Nhất quê Thanh Hóa, đã chuyển vào sống và làm việc tại Sài Gòn hơn 10 năm. Ý tưởng thực hiện bộ ảnh đồ họa The Difference Between Hanoi and Saigon nhen nhóm trong đầu chàng trai 27 tuổi này sau khi tham gia một cuộc thi thiết kế đồ họa liên quan đến hình ảnh và văn hóa Việt Nam.
      Duy Nhất chia sẻ rằng bản thân anh gặp không ít khó khăn khi lựa chọn ra những nét khác biệt “dễ thương” để đưa vào bộ ảnh: “Trước đây đã có nhiều bài so sánh Hà Nội và Sài Gòn theo cả hướng tiêu cực và tích cực. Mình thì chỉ mong muốn giới thiệu cuộc sống hai miền, không hề có ý định khen chê miền nào cả”.
     Lý giải về quyết định viết chú thích ảnh bằng tiếng Anh, Duy Nhất chia sẻ: “Mình chọn ngôn ngữ này bởi nó có vẻ súc tích, cô đọng hơn. Vừa có thể giới thiệu về văn hóa Hà Nội, Sài Gòn hay cả Việt Nam với bạn bè quốc tế và cũng để “né” những từ ngữ tạo cảm giác phân biệt vùng miền”.
                                                                                             Theo Thanhnien.com