Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

BIỂN

                                                                                         A..Puskin

http://i615.photobucket.com/albums/tt233/havanas_2009/Fundos%20de%20blog/fu11lc.gifEm thân yêu đã bao giờ thấy biển
Khi nắng chiều tắt dần trên bến
Sóng rì rào ngoài bãi cát xa xôi
Một cánh buồm soi sáng biển khơi
Một con thuyền cùng những cánh hải âu trở về trên bến
Mới hiểu lòng anh tháng ngày xao xuyến
Nhớ thương em dào dạt trong lòng...

Em thân yêu đã bao giờ thấy biển
Khi trăng lên rắc vàng trên sóng biếc
Núi ngủ  mơ nghe biển tâm tình
Một tiếng còi tàu chìm giữa đêm thanh
Một khúc hát buồn mênh mang trên bến cảng
Mới hiểu lòng anh trào lên sung sướng
Phút giây êm đềm gần gũi bên em...

Em thân yêu đã bao giờ thấy biển
Khi bão tố từ nơi nào ập đến
Gió điên cuồng tàn phá những rừng cây
Sóng thét gầm xô vách đá lung lay
Mưa xối xả phũ phàng trên hải cảng
Mới hiểu lòng anh bàng hoàng đau đớn
Khi mối nghi ngờ lung lạc niềm tin.

(Không rõ người dịch)

Bức tranh

HG: Mình vừa đọc thấy (thực ra là đọc lại, có gì mới đâu!): "Con người ta mất ba năm để học nói, sau đó mất cả cuộc đời để học im lặng.". Đúng với chuyện đang diễn ra... Thực sự buồn lắm mà chẳng dễ chia sẻ. Cuộc sống sao phức tạp quá! Khi vào nghề, mình đã hy vọng đây là một nghề bình yên, thanh thản... Ao ước cao xa gì đâu! Thế mà không được... Và dù rất dĩ hòa vi quý, cốt được chữ "yên" đó, mà chẳng bao giờ lường hết được mọi chuyện. Nhớ câu thơ của Puskin, dù chẳng ăn nhập về đề tài: "Em thân yêu đã bao giờ thấy biển/ Khi bão tố từ nơi nào ập đến...". Lắm lúc cứ bàng hoàng cả người...
Ta ơi, thôi đi mà! Nhiều lắm cũng chỉ vài chục năm nữa, mọi vui buồn của ngươi cũng thành cát bụi.
Cố quên, vào blog nho nhỏ này để chốn "bão"... Dạo này quá bận, không có tâm trí để tìm bài post lên. Khéo mà nhà cửa mọc rêu...

 BỨC TRANH

        Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi.

    Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò.

    Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo,nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.

    Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:
- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.

    Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:
- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ suất nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.

    Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.

    Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.

    Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:
- Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết- những thứ mà họ có thể không có, nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.
                                                                                                              (Sưu tầm)
http://www2.vietbao.vn/images/viet1/van-hoa/11023607-frontRa.jpg
" Lối ra"- Nguyễn Đình Đăng. Giải Outstanding Rising Artist 2007

Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Thay cho mùa thu

HG: Mãi chưa có lúc nào post một bài như ý về thơ mùa thu. Sang nhà CCK thấy bao nhiêu bài "của mình" ở bên đó, lòng ấm ức lắm (!) :-)) Lần này lại sang xin bê nguyên xi cả về thì không đâu! mình không đời nào chịu vì phải nỗi đây là cái... món ruột của mình, phải bỏ công của mình mới đáng... :'-(( Thôi để thư thư đã vậy!
Có người bạn buồn bã làm lây sang mình...! Ôi, bạn ơi luyến tiếc chi, mùa nào hoa đó nở thôi...


Xe đạp ơi
                                                                                                  Truyện cực ngắn
                                                                                                                                Nguyễn Thị Hậu
       Ngày yêu nhau anh thường chở chị đi chơi, đi làm bằng xe đạp. Mỗi lần lên dốc cây cầu dài, chị nép vào lưng anh, thầm thì: Mệt không anh? Anh gò lưng đạp xe nhưng vẫn ngoái lại nhìn chị, vừa thở vừa ráng mỉm cười: có gì đâu em. Lấy nhau rồi, cũng con dốc ấy cũng câu hỏi âu yếm “anh mệt không?”, không ngoái đầu lại, anh lầm bầm “Người chứ có phải trâu đâu mà không mệt!”.
        Ngồi sau bất giác chị co rúm người, chỉ mong biến thành chiếc lá, bay đi.
                                                                                                                                       2012.




XE ĐẠP ƠI
                                                                                                 Ngọc Lễ- 1995







TÁO ĐẦU MÙA
                                                                                                              Hà Nhật
                                                       Ta hái cho nhau một quả táo trên cành
                                                       Ta còn trẻ và táo còn xanh quá
                                                       Ta khờ dại để táo đời rơi cả
                                                       Đi xa vườn quên hết vị táo xanh


                                                       Em mơ một mùa hồng 
                                                       Anh ước một mùa cam
                                                       Ta nhớ nhãn phương Nam
                                                       Ta nhớ xoài phương Bắc
                                                       Đâu có lúc để lòng ta về gặp
                                                       Nơi vườn xưa cành táo đầu mùa



                                                       Gặp nhau bây giờ
                                                       Táo trong vườn
                                                       Rụng hết
  

                                                       Thôi đừng nhắc nữa
                                                       Cho lòng đau
                                                       Nghe em! 
                                                                                                                             1972 . 


Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Choáng với bánh Trung thu

HG: Mình vừa đỡ việc một tí, cố tìm một bài về Trung Thu. Cuối cùng bài nghiêm chỉnh thì chả kiếm được, lại mang chuyện phiếm về ... Thôi, để vui mà, "mua vui cũng được một vài trống canh" :)

                                                                                                           Phiếm bàn.
                                                                                                                                              HienMQ

http://www.uphinh.vn/image/stream/779939.jpg         Giữa tháng 7 âm lịch, mới là đầu thu mà bọn trẻ đã đội đầu Lân đi múa khắp phố, chắc kẹt tiền chơi game lắm. Tiếng trống dồn dồn “cắc đồng xèng” như hối thúc tôi về việc cần làm: đi mua bánh Trung Thu.
         Tôi lén vợ xách xe chạy ra ngã tư gần nhà. Đã thành lệ, cứ độ thu về là tất cả các ngã tư đều trở thành chợ bánh Trung Thu. Ngó quanh một hồi, tôi tấp vào tiệm bánh đồ sộ nhất, có nhân viên trắng trẻo nhất và váy cũng ngắn nhất.
         Đập vào mắt tôi là sự phong phú đến kinh ngạc. Bánh lớn xen kẽ bánh nhỏ, cái thì bé bằng móng tay, cái thì lại to như cái thau giặt đồ, với đủ kiểu dáng từ đơn giản đến phức tạp. Ngoài các hình cơ bản như vuông, tròn, méo, tam giác, bầu dục, ô van... bánh năm nay còn được tạo hình rất sống động: bánh hình con mèo, hình cô gái đang tắm, hình đầu con dê già... thậm chí có cả bánh hình đập thủy điện Sông Tranh đang phun nước ào ào, lãng mạn vô cùng.

         Tôi vẫn còn đang ngơ ngác thì một em đẹp tựa tiên bước ra cất giọng ngọt như đường phèn:
- Em chào anh! Anh muốn mua bánh làm quà biếu phải không ạ?
         Mặc dù bị ngây ngất đột ngột, người nhũn ra nhưng tôi vẫn cố ra vẻ một... thanh niên nghiêm túc:
- Đúng rồi, nhưng sao em biết?
         Cô gái khe khẽ:
- À, những người mua bánh sớm đa phần là đi biếu, chứ mua cho con cho cháu ăn thì người ta sẽ đợi đến sát hoặc qua Trung Thu mới mua để được giảm giá. Trung Thu là tết thiếu nhi, nhưng giờ Thiếu Nhi chỉ đóng vai phụ thôi, chủ yếu là dịp để người lớn ngoại giao. Thế anh muốn biếu ai, sếp, đối tác hay cô giáo chủ nhiệm của con để em biết đường tư vấn?
         Thoáng ngạc nhiên, tôi tò mò hỏi:
- Ồ, chả lẽ mỗi kiểu biếu lại một kiểu bánh khác nhau hả em?
         Cô gái phân tích như một triết gia:
- Khi anh sốt sắng mua bánh đến biếu ai đó thì tất yếu người đó rất quan trọng với anh. Nhưng sự thật là chả ai công nhận rằng hộp bánh sẽ tượng trưng cho tấm lòng thơm thảo và tình cảm mãnh liệt của anh cả. Và anh cũng không hy vọng rằng người nhận sẽ đợi đến khi trăng tròn cả nhà họ ngồi quây quần vừa ăn bánh vừa tha thiết gọi tên anh.
- Vâng, có lý! - Tôi nói chen ngang khi dần hiểu ra vấn đề.
         Nàng tiếp:
- Tóm lại để người quan trọng đó nhớ tới anh một cách triệt để thì hộp bánh của anh không thể giống với bất kỳ hộp bánh nào khác, phải tạo ấn tượng sâu sắc.
         Tôi bắt đầu hào hứng:
- Ừ, đúng đấy, nhưng cụ thể là như thế nào hả em?
         Nàng cười bí hiểm:
- Ví dụ, nếu anh mua bánh cho bồ nhí thì bánh cần phải có vị sô cô la, được đóng trong hộp hình trái tim và kèm theo một bông hồng đỏ thắm. Hoặc nếu anh biếu ông Hiệu Trưởng để xin cho con vào trường điểm thì hộp bánh phải có chỗ đề phong bì và chỗ hiển thị tên học sinh để Thầy cập nhật danh sách. Ngoài ra có phụ huynh còn yêu cầu cho thêm vài vị thuốc để Thầy điều trị bệnh thành tích. Còn nếu như anh muốn biếu quan chức thì đẳng cấp chiếc bánh cũng phải ở tầm cao mới. 
        Nàng chỉ vào chiếc bánh hình cái ghế nói tiếp:
- Ít ra hình dáng phải khắc họa được sự thèm muốn của người nhận, đã là quan thì ai chả muốn giữ ghế. Ngoài ra chiếc bánh còn được tích hợp tính năng tự động kết chuyển tiền từ tài khoản của anh sang tài khoản người nhận một cách hết sức tế nhị và kín đáo. Đồng thời nó tự động lưu thông tin của anh vào bộ nhớ của người nhận, để họ không thể nào quên được anh. Trong trường hợp nếu họ không nhận ra sự đặc biệt của hộp bánh mà đi quăng vào xó cùng với hàng trăm hộp bánh khác thì nó sẽ lập tức phát tín hiệu gây chú ý.
         Tôi há hốc mồm trước màn thuyết trình đầy thuyết phục của cô gái, cố gắng trấn tĩnh, tôi nói: anh muốn biếu sếp, sếp anh là giám đốc công ty.
         Nàng lại hỏi tiếp:
- Thế sếp anh là quý ông hay quý bà?
         Nghi ngờ về sự cần thiết, tôi hỏi lại:
- Giới tính cũng ảnh hưởng nữa hả em?
- Đúng thế - Cô gái tự tin - Bánh sẽ được bổ sung bào ngư, sừng tê giác, thậm chí cả ngọc dương, phân xu để các quý ông thêm phần... tráng dương bổ thận. Còn quý bà thì ít quan tâm đến dinh dưỡng, nhiều bà chê vi cá mập nhưng lại rất thích nhân mắm ruốc, quan trọng là làm sao khi ăn vào môi phải đỏ, má phải hồng và gây ảo giác để khi soi gương quý bà thấy mình trở nên đẹp rực rỡ.
         Tôi vẫn còn đang đần người bất ngờ vì sự sáng tạo thì em hỏi tiếp:
- Thế bên anh làm ngành gì?
         Như thấu hiểu thắc mắc của tôi, cô gái nói tiếp luôn:
- Vâng chọn bánh cũng phải phù hợp với ngành nghề nữa. Chẳng hạn với các ngành độc quyền rất kiêng kỵ việc để kèm theo dao cắt, vì theo quan niệm, miếng bánh ngon thì không ai được phép chia sẻ. Đặc biệt bánh phải làm thật dầy vì họ đã quen ăn dầy như vậy. Nếu tinh tế hơn thì anh chọn loại bánh có phát nhạc thư giãn và có khả năng lột tả tâm trạng giúp sếp mỗi khi quyết định tăng giá bán cho dân. Nếu sếp làm bên hàng hải thì anh nên chọn bánh hình con tàu, trong bối cảnh làm ăn khó khăn như hiện nay cần trang trí thêm cái phao cho thêm phần tinh tế. Với các sếp làm xây dựng bánh phải thật cứng vì họ quen đồ cứng như sắt, đá, hơn nữa tặng quan Tham phải trú trọng phần ruột bánh vì khi ăn họ rất thích rút ruột. Còn nếu là sếp ngân hàng thì sẽ có bánh phủ 1 lớp vàng, mà phải là vàng SJC độc quyền chứ  dùng vàng 4 số 9 thường sẽ bị coi là khiếm nhã. Đây này, bọn em đã cẩn thận đặt một chấm đen nhỏ trên cái bánh để tượng trưng cho nợ xấu, mặc dù nợ xấu rất to nhưng vẫn phải trình bày cho nhỏ xíu lại.
         Màn trình diễn của nàng khiến tôi kinh ngạc, tôi lắp bắp:
- Sếp anh làm bên bất động sản, thế thì bánh phải thế nào?
         Cô gái bê ra trước mặt tôi chiếc bánh có hình tòa chung cư, bên trên có treo quả bóng bị xịt hết hơi. Nàng giới thiệu:
- Loại này mùi vị không cần bận tâm, quan trọng là bọn em đã bổ sung rất nhiều thuốc an thần. Hơn nữa nó được tích hợp tính năng tự động gửi tin nhắn quảng cáo bán căn hộ, đồng thời nó sẽ tự động chặn cuộc gọi mỗi khi có cuộc gọi đến đòi nợ sếp. Khi ăn bánh này vào, sếp sẽ cảm thấy hoàn toàn bình tĩnh trước mọi lời đe dọa.
         Lấy làm tâm đắc, tôi rụt rè hỏi:
- Thế chiếc bánh này giá bao nhiêu?
- 10 triệu thôi anh ạ.
         Nàng trả lời giọng vẫn ngọt lịm, nhưng nó khiến tôi giật bắn mình. Nhẩm tính sơ giá chiếc bánh bằng gần 2 tháng lương nhân viên, bao gồm cả tiền trợ cấp trượt giá của tôi rồi.
         Tôi thật thà trình bày:
- Đắt quá em ạ, nếu mua anh sẽ hết tiền bỏ phong bì. Nhưng nếu mang phong bì đến không thì cũng kỳ, nhất định phải có bánh mới gọi là tết Trung thu, em xem có loại nào thật rẻ thì bán cho anh.
         Nàng đáp tỉnh queo:
-Vậy thì anh ra kia mua bánh giò đi, hoặc để qua Trung thu quay lại mua cho rẻ.




Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Giận mà thương



Anh ơi khoan vội (mà) bực mình,
Em xin kể lại (mà) phân minh cho anh tỏ tường...

Anh cứ nhủ rằng em không thương
Em đo lường thì rất cặn kẽ
Chính thương anh nên em bàn với mẹ
Phải ngăn anh không đi chuyến ngược Lường...

Giận thì giận mà thương thì thương
Giận thì giận mà thương thì thương
Anh sai đường (thì) em không chịu nổi
Anh yêu ơi xin đừng có giận vội
Mà trước tiên anh phải tự trách mình.

Chứ người ơi, em yêu anh cha mẹ nỏ ưng
Cấm em cửa trước (thì) em lại vòng ra cửa sau.
Em yêu anh cha mẹ đánh trăm roi,
Chứ xong rồi em đứng (ơ) dậy
Mà em quyết tâm thương chàng.

Giận thì giận mà thương thì thương
Giận thì giận mà thương thì thương
Anh sai đường (thì) em không chịu nổi
Anh yêu ơi xin đừng có giận vội
Mà trước tiên anh phải tự trách mình.

 HG: Mình định post lên Sự thật về bài dân ca "Giận mà thương", nhưng thôi. Chuyện ở đâu cứ để ở đó...

Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Ước mơ




                                                                                           Truyện ngắn ngắn
                                                                                                                                    (Không rõ tác giả)

       Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".
     Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa.
    Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.
    Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".
    Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
  - Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
 
  - Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở thực tế. Em không có tiền, lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa?
      Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.
- Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
     Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình:
- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.
    Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp nhau. Cầm tay, thầy nói:
- Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó.
    Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:
- Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình.
                                                                                       (Sưu tầm)

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Thư giãn: Tranh Levitan và nhạc Chopin

HG: Một video hợp với mùa thu. Mình được biết nó từ cách đây hai năm... Hai năm- mới đó thôi mà... Thời gian trôi nhanh thật đấy!



Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Hãy tha thứ để nhẹ tâm

HG: Ôi! Đành rằng lầm lỗi hay không, nhiều khi do ở quan niệm... Nhưng chính quả trong tâm mà sao cao vời vợi, bạch thầy?! :(
                                                                                             Truyện rất ngắn
                                                                                                                   (Không rõ tác giả) 
         Một thiền sinh hỏi: “Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, vợ con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để rũ bỏ được oán hờn và thù ghét đây?”
Vị sư phụ đáp:“Con ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ!”. 
Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con đã tha thứ cho họ sư phụ ạ. Nhẹ cả người! Coi như xong”. 
Sư phụ đáp: “Chưa xong, con về tịnh tâm, mở hết lòng ra và thương yêu họ!”. 
Người đệ tử gãi đầu "Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương họ thì... Thôi được con sẽ làm." 
Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt vui vẻ hẳn khoe với sư phụ là đã làm được việc thương những người mà trước đây đã từng đối xử tệ bạc với mình. 
Sư phụ gật gù bảo: “Tốt! Bây giờ con về tịnh tâm, ghi ơn họ. Nếu không có họ đóng những vai trò đó thì con đâu có cơ hội tiến hóa tâm linh như vậy?!”.  
Lần sau người đệ tử trở lại, lần này tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở. Người đệ tử hớn hở thưa rằng mình đã ghi ơn hết mọi người vì nhờ họ mà anh đã học được sự tha thứ.
Sư phụ cười: “Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha thứ?”.
(Sưu tầm)