Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Cả trong những lời nói dối...

HG: Mai là ngày Cá tháng Tư, muốn viết gì đó, mà rốt cuộc lại thôi...
Nhớ những câu thơ:
"Cả trong những lời nói dối
Sự thật đôi khi vẫn có ít nhiều.
Quả tình em nói không yêu,
Nhưng tôi tin
Có thể em vẫn yêu một tí.
" (*) 

...

Vào mạng, gặp câu chuyện dưới đây, nhớ mẹ mờ mắt... Nhớ lan man bao nhiêu là chuyện về mẹ...
Từ nhỏ đến lớn, mẹ toàn dạy: "Con hãy chỉ: Nói thật, hoặc không nói." Con trọng điều này lắm, luôn tâm niệm, nhưng rồi con cũng không luôn làm được như lời mẹ...
Đau xót nghĩ đến mẹ bây giờ không còn được nhanh nhẹn... 
Một bài đăng chắp nối ngổn ngang của blog HG...  

Sao mẹ cũng nói dối con?

Cho đến bây giờ, con trưởng thành hơn và đã nhận ra một điều…thì ra người lớn cũng hay nói dối.

Mẹ ơi! Thỉnh thoảng con vẫn nói dối mẹ…

Lúc đang dạo phố với bạn, mẹ gọi điện, con nhanh nhảu: Con đi mua sách mẹ ạ.

Ngồi chuyện trò cùng người ấy bên bờ hồ, mẹ gọi, con nhỏ nhẹ: Con đang ôn bài trên thư viện!

Cuối tuần đi chơi, mẹ gọi con thưa: Con đang xem phim với bạn phòng bên.

Kẹt tiền ăn vì lỡ mua cái áo đắt tiền, con buồn thiu gọi về: Ở ngoài này ăn uống đắt đỏ quá mẹ ơi!…

Con hổ thẹn thú nhận vẫn hay nói dối mẹ như vậy đó và chẳng bao giờ nghĩ mẹ giấu con điều gì cả. Cho đến bây giờ, con trưởng thành hơn và đã nhận ra một điều…thì ra người lớn cũng hay nói dối.

Là mẹ nói dối con: Ở nhà mẹ vẫn khoẻ, vẫn đi tập dưỡng sinh với các bác hàng xóm khi chân mẹ bong gân, sưng nhức mấy ngày liền không đi lại được.

Là mẹ nói dối con: Sáng nay mẹ đi chợ mua thức ăn trong khi một mình mẹ chỉ đĩa dưa cùng vài con mắm, dành tiền gửi cho con.

Là mẹ nói dối con: Đàn gà nhà mình đẻ nhiều lắm. Từng quả trứng tròn mẹ gói cho vào hộp, góp lại chờ có người về, gửi cho con gái yêu. “Chắc ở ngoài ấy nó ăn uống khổ lắm, làm gì được ăn quả trứng thơm ngon thế này”, mẹ thở dài, vào ra mong ngóng tiếng gà cục ta cục tác.

Là mẹ nói dối con: Ở quê cũng ít mưa gió, chỉ thương con đường xa đi học ướt mưa. Vậy mà… dịp nghỉ lễ con về thấy mẹ rải xô chậu hứng nước mưa rỏ tong tong khắp nhà.

Là mẹ nói dối con: Áo ấm của mẹ còn nhiều lắm, mặc đã hết đâu, con dành tiền mua cái nào đẹp đẹp mà mặc. Thế nhưng, suốt ba ngày tết chỉ thấy mẹ tươi cười trong chiếc áo len hồng mặc từ hồi chưa nghỉ hưu.

Là mẹ biết con đang nói dối lúc nghe điện thoại của mẹ nhưng vẫn dịu dàng: Ừ, học bài rồi nghỉ sớm nghe con, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi với bạn bè cho thoải mái đầu óc con ạ!

Bao lần mẹ nói dối, bao điều mẹ giấu diếm chỉ mong được nghe tiếng cười trong vắt của con. Mẹ âm thầm dành hết những vất vả, thiếu thốn, cô đơn chỉ mong sao con được hạnh phúc, đủ đầy.

Sao mẹ cũng nói dối con, hả mẹ?

-----------------------------------------------
(*) Trích: Một vạn lá thư  (Thái Bá Tân dịch)

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Những dấu câu

                                                                                                                       
    Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản là những ý nghĩ đơn giản.

    Sau đó, không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sướng, mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.


    Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao giờ hỏi ai điều gì nữa. Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay trên mặt đất hay ở ngay trong nhà mình, anh ta cũng không biết, anh ta đánh mất khả năng học hỏi. Đằng sau đó là sự thiếu quan tâm với mọi điều.

    Một vài tháng sau, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó anh ta không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa. Anh ta đổ lỗi cho tất cả, trừ chính mình.

    Cứ mất dần các dấu, cuối cùng anh ta chỉ còn lại dấu ngoặc kép mà thôi. Anh ta không phát biểu được một ý kiến nào của riêng mình nữa, lúc nào cũng chỉ trích dẫn lời của người khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy.

    Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết.

    Thiếu những dấu câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất ý nghĩa, nhưng mất những dấu câu trong cuộc đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng vô vị, cũng mất ý nghĩa như vậy.

     Mong bạn hãy giữ gìn những dấu câu của mình, bạn nhé!

Hồng Phương
 http://nguyentamkhoi.weebly.com/uploads/7/8/7/0/7870826/5569038_orig.jpg

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Sad Angel - Igor Krutoy



...
       Sad Angel được xem là bản nhạc thành công nhất của Igor Krutoy. Không cầu kỳ, không tráng lệ bởi kĩ xảo hiện đại, Sad Angel chỉ đơn thuần ghi lại những hình ảnh rất đỗi thường nhật qua ánh mắt của người nhạc sĩ bên khung cửa sổ. Tất cả hiện lên sinh động và đầy xúc cảm. Một cô gái đang chờ người yêu, ông lao công đường phố, người bán dạo, một cô gái xinh đẹp, một tên ăn cắp, người đàn ông sang trọng, một cô gái đang buồn chán, nhóm nhạc dạo... Những hình ảnh vốn rất quen thuộc ấy như mỗi mảnh ghép của cuộc sống, như mỗi nốt nhạc không thể khuyết trong bản hòa tấu của người nghệ sĩ tài hoa. Xem và nghe Sad Angel, lòng người như trùng lại và suy nghĩ dường như chậm hơn. Những cung bậc cảm xúc như nối tiếp nhau: buồn, vui, hạnh phúc, chán nản, thất vọng, vui tươi, xót xa... của hàng loạt số phận mà người nhạc sĩ bắt gặp. Gác lại những bộn bề, toan tính của công việc, Sad Angel khiến trái tim mỗi người tự vấn rằng, liệu có phải mình đã để trôi lãng những khoảnh khắc tưởng như vô nghĩa ấy, nhưng kỳ thực lại giá trị hơn rất nhiều những thứ vật chất khác.
...
      Sad Angel gợi nhớ về lời dặn dò của nhà soạn nhạc Êđua Grigơ với cô gái có đôi mắt xanh trong tác phẩm Lẵng quả thông của nhà văn Pautopxki. "Cháu ạ, dù người ta có nói với cháu những gì đi nữa thì cháu hãy cứ tin rằng cuộc đời thật là kỳ diệu và tuyệt đẹp". Sad Angel khiến người nghe thêm hi vọng, thêm yêu mến cuộc đời từ những điều gần gũi nhất.Một tâm hồn héo úa gặp bản nhạc Sad Angel như tìm được nụ cười quý giá, như "bông hoa trắng ngần đã bừng nở trong tim". Sad Angel nói riêng và Igor Krutoy nói chung đã mang tới những khoảnh khắc yên bình, những khoảng lặng suy tư về cuộc sống và niềm tin vào phía trước, bởi "luôn luôn có niềm hy vọng cho người nào bình tâm suy nghĩ về cuộc sống" (Katherine Logan).
Quỳnh Tấn


Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

Mọi việc rồi sẽ qua

HG: Mình đang kém may mắn, có chút thất vọng... Câu chuyện đọc bên nhà Văn Ngan đã nâng đỡ mình. Cuộc sống vẫn tiếp tục. Mình phải thoát ra, không thể để những chữ "nếu" cứ luẩn quẩn, đầu độc cuộc sống. Ai chẳng có lúc may, lúc rủi... Mọi việc rồi sẽ qua.

       Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín, nổi tiếng khôn ngoan, thông thái. Vua bèn nói với ông: “Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một món quà nhân lễ hội lần này, và ta cho ông 6 tháng để làm việc đó”.
      Benaiah trả lời:
Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, thưa đức vua.
   
Nhà vua nói: “Món quà đó có sức mạnh kì diệu. Nếu kẻ nào đang vui, nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn thấy nó sẽ vui”. Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một món đồ như vậy tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.
      Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một món quà như thế.
      Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của kinh thành. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi: “Có bao giờ ông nghe tới một món đồ kì diệu làm cho người hạnh phúc nhìn thấy nó thì quên đi niềm vui sướng và người đau khổ nhìn thấy nó thì quên đi nỗi buồn không?
     Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời một nụ cười.

    Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mùa lễ hội. “Nào ông bạn của ta-vua Salomon hỏi-ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?" Tất cả cận thần đều cười lớn và cả Salomon cũng cười
    Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: “Nó đây thưa đức vua”. Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ:
 MỌI VIỆC RỒI SẼ QUA
(Sưu tầm)

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

Manhiôxư



HG: Mình công việc ngập đầu ngập cổ. Gần đây thấy quá sức... mà chót đâm lao phải theo lao... Thôi, dễ tính với chính mình đi tôi ơi- công việc không thể là cả cuộc sống được! Ừ mà chịu khó chút nhé! Rồi giai đoạn này sẽ qua.
Thèm những lúc thanh thản vô ưu... Chợt nhớ những đoạn đáng yêu trong "Một vạn lá thư" từng được đọc. May quá lại tìm thấy trên mạng đây! Nhiều lắm! (130 bài tanca kia mà!) Trích một ít mang về, thi thoảng mở ra "nhấm nháp". :)

THƠ CỔ NHẬT BẢN
                                                                                                                   Thái Bá Tân (dịch)
Lời tựa của dịch giả Thái Bá Tân:
Manhiôxư tiếng Nhật là Tuyển tập một vạn lá thư. Ðây là bộ thơ cổ vĩ đại đầu tiên của Nhật Bản, là tấm gương phản chiếu đời sống văn hoá, tinh thần của thời đại Nara, gồm 4496 bài, chia thành 20 tập theo trình tự thời gian, từng vùng địa lý và cả từng mùa trong năm. Nó tập hợp trong mình một khối thống nhất và  phức tạp hầu hết những bài thơ hay nhất của đất nước Mặt trời mọc trong suốt 400 năm từ thế kỷ thứ V đến thế kỷ thứ VIII.

Chúng tôi chỉ chọn dịch ở đây mảng thơ tanca năm câu, chủ yếu về đề tài trữ tình thiên nhiên. Thơ tanca nguyên bản không có vần, nhưng chuyển sang tiếng Việt, chúng tôi thường ghép một hai vần để dễ cảm thụ và tăng chất thơ theo quan niệm truyền thống. Số thứ tự do người dịch đặt.

http://www.kienthucduhoc.vn/uploads/study/5b20a048145034e7bd892321d151d145.jpg1
Trên cánh đàn vịt trời
Ðang bay về bãi sậy
Long lanh giọt sương vừa rơi...
Và giữa chiều sương rơi
Tôi lại nhớ Iamatô da diết.

4
Như con đường
Dưới bóng hoa quất đỏ
Nắng cắt dọc, chia ngang loang lổ,
Một mình buồn, xa em,
ý nghĩ anh về em cũng vậy.

5
Ven sườn núi
Dọc đường tôi đi
Lá tre chạm vào nhau rất khẽ...
Xa người thương
Lòng tôi không nhẹ.

7
Như mũ miện, núi Mixaca,
Con đường nhỏ chạy qua,
Vắng người,
Cỏ dày phủ kín...
Mà nào đã lâu gì đâu?

8
Thế giới này
Biết ví cùng gì đây?
Từ sáng sớm
Chiếc thuyền con xa bờ
Mất hút...

10
Không vô cớ
Người ta nói đời này
Không có gì không đổi thay.
Hãy nhìn kìa: trăng bây giờ đẹp tuyệt,
Nhưng nay trăng tròn, mai trăng khuyết.

11
Ðầy tình yêu,
Em ngồi chờ anh bên cửa sổ...
Chiếc mành tre
Mỗi lần có gió
Lại đung đưa...

12
Cả tượng thánh nhiều khi
Người ta cũng sờ tay, ve vuốt.
Thế mà cô bảo tôi:
Em có chồng rồi,
Không được chạm vào em, có tội!

14
Từ mũi Kiômi
Ði Ôhara,
Tôi mãi nhìn xung quanh, sóng lặng -
Biển xanh, trời xanh yên ắng,
Lòng tôi buồn mênh mông...

15
Thuyền ơi,
Ta cập bến Hira
Hãy đứng yên, đừng đi xa -
Ðêm đã xuống,
Khắp nơi đêm đã xuống.

16
Em chờ anh
Như cánh đồng trước nhà
Chờ mưa, đất khô nứt nẻ,
Cũng thế,
Ôi, em chờ anh...
 
17
Bờ trải dài
Như chiếc khăn màu trắng.
Sóng nhấp nhô, khi chồm lên, khi đứng lặng,
Nhưng chẳng đến được đích của mình -
Cũng thế, em xa anh.


23
Nếu anh là viên ngọc,
Em sẽ đeo lên tay.
Nhưng đời này
Anh chỉ là người thế tục.
Em không thể giữ anh trong tay,

24
Bỗng trong mơ anh  thấy
Nụ cười em
Và tim anh suốt  đêm
Âm ỉ cháy như ngọn đèn
Không tắt.

26
Giữa đồng Aki hoang vu
Người du khách cô đơn nằm nghỉ.
Chắc gì anh ta đêm nay
Ngả lưng trên cỏ dày
Có thể ngủ khi nghĩ về ai đó?

27
Cô đơn.
Tim tôi thấm nỗi buồn khó tả
Khi tôi nhìn lên trời
Thấy mưa phùn  rơi,
Rơi, rơi không  dứt...
Hình ảnh về Nhật bản

33
Cả trong những lời nói dối
Sự thật đôi khi vẫn có ít nhiều.
Quả tình em nói không yêu,
Nhưng anh tin
Có thể em vẫn yêu một tí.

34
Mưa xuân
Nhẹ bay, bay...
Thế mà cây ôliu này
Bây giờ hoa chưa nở -
Hay cây đang non?


 41
Nghe tiếng chim hoạ mi,
Cạnh nhà tôi
Những cánh hoa mận trắng
Nở rồi tàn
Lẳng lặng...


43
Cả hôm nay
Có thể
Sóng cũng dâng,
Cũng vứt rêu ngổn ngang
Trên bãi biển...


52
Thật mỏng manh,
Trái tim tôi thật mỏng manh.
Như ngọn cỏ chỉ biết vặn mình
Trong ao tù, hết bên này, bên nọ,
Mà nào có thể đi đâu!


54
Sông Hirôxê
Nước rất nông,
Ðứng giữa dòng vẫn chưa ướt váy...
Hỏi một người  lòng cũng nông như vậy
Làm sao tôi có thể yêu sâu?

55
Cái gì kia đang rơi
Tuyết ư, như bọt sóng từ trên trời?
ồ không,
Chỉ hoa rơi lặng lẽ...
Nhưng hoa gì mà trắng thế?

68
Nếu suốt đời chúng ta
Bao giờ cũng như bây giờ,
Tình cảm trong tim chân thành, trong trắng,
Chắc những cánh hoa kia không lẳng lặng
Rơi xuống đất như tuyết bay...


83
Tình yêu của em
Với anh
Như cây cỏ kia bao giờ cũng xanh,
Anh có cắt, có làm gì cũng vậy,
Cỏ vẫn ra chồi non.


95
Tiếng hạc kêu
Ðêm đêm từ biển vắng,
Ngoài khơi
Sương mù bay lẳng lặng...
Những lúc thế này thật nhớ quê hương.

96
Sông Cahô,
Nơi chim Tiđôri không  ngừng kêu.
Em chọn chỗ bờ nước nhỏ
Bắc cầu gỗ
Chờ anh.
http://duhochasu.edu.vn/wp-content/uploads/du-hoc-nhat-ban-1.jpg
111
ừ thì em
Hoàn toàn không yêu anh,
Nhưng hoa Tatiban
Ðẹp thế trên cành
Lẽ nào em không  đến ngắm?

117
Khi người yêu tôi
Mặc áo trắng đi ngang đồi
Vương vào lá,
Chắc áo sẽ ngả vàng,
Vì đang là mùa thu.

129
Ðể phạt nàng đã đi lâu,
Như hai chiếc lá khô rời rạc,
Chúng tôi nằm quay lưng với nhau
Suốt đêm...
Bây giờ tôi hối hận.

130
Trời mưa, chẳng thể đi đâu,
Buồn, cô quạnh...
Tôi nhìn ra:
Kìa, dãy Caxuza
Lá đỏ trong mưa lấp lánh!
 

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Mưa xuân

HG: Mưa phùn dầm dề hết ngày này qua ngày khác, mình chả thấy "phơi phới" gì cả!!! Chiều nay đúng cảnh này là cảnh của mình: "Mình em lầm lũi trên đường về/ Có ngắn gì đâu một dải đê!(đê La Thành chả là đê thì là gì chứ?!)/Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt/Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya". Những sợi mưa tuy mảnh và nhẹ như sợi tơ nhưng đan dày, nên đi đến đâu là mặt mũi đẫm nước đến đấy. Mưa kiểu này thì nhân vật "em" trong bài thơ của Nguyễn Bính tha hồ khóc cũng chẳng ai biết... Cụ Nguyễn Bính ơi, cháu đã định chả đăng bài thơ này của cụ đâu, vì nghĩ giận cái nhân vật nam của cụ "Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn/Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!", và vì tháng ba của mưa xuân, tháng ba của hoa xoan... thì chắc blog nào cũng giăng mắc bài thơ ấy mất rồi... Thế mà hôm nay cháu lại đổi ý: Cháu xin cụ cho cháu đăng Mưa xuân cụ nhá! :'(...

      MƯA XUÂN
                                   Nguyễn Bính
http://seablogs.zenfs.com/u/_meZKD6ZGBYadEzpt_k56Ho-/photo/ap_20110426121355462.jpg
Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”



Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh

Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!

Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Ðoài cách có một thôi đê

Thôn Ðoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em

Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!

Mình em lầm lũi trên đường về
Có ngắn gì đâu môt dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya

Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Ðặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”

Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày!
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Ðặng đi ngang ngõ
Ðể mẹ em rằng “hát tối nay”?