Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2015

Tự hát


                                                         Xuân Quỳnh
Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em, anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay.

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em.

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết,
Biết lấy lại những gì đã mất,
Biết rút gần khoảng cách của yêu, tin.

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu.

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh.

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn.

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.

1984.




Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015

Nhìn vào gương soi

Truyện vui                                                                 
J. Albert (Pháp) - THẦY ĐỀ (rút gọn)
 Ngán cảnh sống độc thân đến cổ, tôi quyết định phải lấy một cô vợ. Mà tìm vợ thì có các loại quảng cáo mời mọc, dễ như vào siêu thị, tha hồ chọn thứ gì mình thích. Tôi vào một văn phòng “Tình yêu” ở trung tâm Paris với chi phí 20 phơ-răng. Một người gác cổng mặc chiếc áo có hai hàng khuy hình trái tim mở cửa cho tôi. Tiếp theo là một cô gái xinh đẹp ra đón, đon đả:
- Mời ông sang phòng bên cạnh, ở đó có hai cánh cửa. Ông đọc tấm biển trên cửa rồi vào cửa nào ông thích.
Tôi hăm hở bước vào. Đúng là có hai cánh cửa. Một cửa có tấm biển: “Vợ suốt đời!”, tấm biển ở cửa thứ hai thì: “Vợ sẵn sàng ly dị”.
Đã cưới thì phải sống với nhau tới răng long tóc bạc. Nghĩ thế nên tôi chọn cửa thứ nhất. Vào đó, tôi lại thấy hai cánh cửa nữa. Một cửa đề dòng chữ: “Trẻ trung, ngây thơ”; cửa kia thì “Đứng tuổi, đã ly dị hoặc góa chồng”. Dĩ nhiên tôi chọn cánh cửa thứ nhất. Vào đó, tôi lại thấy hai cánh cửa nữa. Một là “xinh đẹp, cân đối” và cửa kia “To béo và có những khuyết tật nhỏ”. Cân đối là vô cùng quan trọng, tôi nghĩ và bước vào cửa thứ nhất.
Bước vào căn phòng thứ năm, tôi phải chọn một trong hai cánh cửa tiếp theo. Một là “Nhiều họ hàng” và “Chỉ có một mình”.
Vợ thì chỉ được phép quan tâm đến một người duy nhất, đó là đức ông chồng; nghĩ vậy nên tôi bước vào cánh cửa thứ hai. Vào đó, tôi lại thấy cửa “May vá và nấu ăn giỏi” và cửa kia thì: “Chơi bài giỏi và phải có người giúp việc”. Tôi chọn ngay người nấu ăn giỏi lại biết may vá. Vào đó, tôi lại thấy hai cánh cửa nữa. Vấn đề chọn lựa ở đây không phải cân nhắc gì nhiều. Tôi bỏ qua cánh cửa “Nghèo rớt mồng tơi” (có lẽ không chỉ riêng tôi, ai cũng khiếp sợ cánh cửa nghèo khổ này) và lao ngay vào cánh cửa “Có biệt thự, ô tô và giàu nứt đố đổ vách”.
Khi tôi mở toang cánh cửa mà mình vừa lao vào, thì lạ thay, tôi thấy mình đang đứng ngoài phố, trước văn phòng môi giới hôn nhân mà tôi vừa tốn 20 phờ-răng.
Người gác cổng ban nãy kính cẩn trao cho tôi một cái gói xinh xinh màu hồng. Anh ta dặn:
- Về đến nhà ông hãy mở cái gói quà này!

Vừa tò mò vừa sốt ruột, mới đi được vài bước, tôi mở ngay cái gói trong tay. Trong gói có một chiếc gương soi cỡ nhỏ và một mảnh giấy có dòng chữ: “Để yêu cầu một người vợ tương lai hoàn hảo như vậy, ông hãy chịu khó soi lại mình trong chiếc gương này. Ông ghi nhớ điều đó khi đến đây lần sau. Chúc ông may mắn!”
Tôi vội vàng giúi chiếc gương vào túi.