Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

Thư giãn: Chuyện... dao thớt

                                                                                                             Phùng Thành Chủng
     Một người có cái thớt, dùng lâu, đã lõm giữa. Thái miếng thịt mãi không đứt, người ấy quẳng bỏ dao, ra chợ mua con dao khác. Thấy dao mới không hơn gì dao cũ, người ấy lại ra chợ tìm người bán dao, đòi đổi! Đến bốn năm lần như thế, cuối cùng người ấy đem dao ra trả, đòi lại tiền, không mua nữa. Lại bảo người bán dao:

https://encrypted-tbn2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcS4jkcqerX7Eioxc9jOGDzVbp--ti9D-3HkyCze8KuRs9kQKTrlSA-   Nhà tôi có cái thớt, dùng đã mấy chục năm nay, không hiểu làm bằng gỗ gì mà còn tốt thế. Dao của bác tuy sắc nhưng đem về thử, thay đổi đến bốn năm lần mà không con nào chịu được...


Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Mùa Đông- Vivaldi

1. Nghe trích đoạn (chương I):


2. Một cách diễn giải:
     "Ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi, mỗi lúc một dày. Từng đợt gió lạnh căm căm của mùa đông làm người ta sởn gai ốc. Mặt đất phủ dày tuyết. Bầu trời ảm đạm, mặt trời chiếu sáng yếu ớt. Những ánh đèn leo lét, chập chờn trong những căn nhà gỗ là dấu hiệu duy nhất cho sự sống của con người. Bão tuyết nổi lên, từng cơn gió thổi mạnh như muốn đập tan chút ánh sáng nhỏ nhoi cuối cùng. Cô đơn và lạnh lẽo.
      Bên cạnh bếp lửa, nồi canh đang sôi sùng sục, gần đó chú mèo tự quấn chặt thân mình tìm thêm một chút hơi ấm. Gia đình người nông dân quây quần bên nhau, một mùa đông ấm áp, yên bình…Mùa Đông thật khắc nghiệt, nhưng đó là giây phút con người cảm thấy ấm áp khi được đoàn tụ bên nhau. 
      Mùa Đông qua đi sẽ lại là mùa xuân, nắng ấm sẽ lại đến. Tuyết bắt đầu tan, gió phương Nam bắt đầu thổi đến… . Rồi mùa Xuân sẽ tới … và rồi sẽ về lại mùa Đông."         
(Sưu tầm)

     3. Một màn trình diễn toàn bộ concerto Mùa Đông của Vivaldi:



-----------------------------------------------------------

Xem lại hai bài đã đăng:
1. Tổ khúc bốn mùa có phải là giao hưởng. Mùa Hạ- Vivaldi  
2. Mùa thu- Vivaldi

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Mùa "Hè nằm trong tim" đã về

HG: Mùa đông Hà Nội năm nay đến muộn, nên bắt đầu rét là vội vàng rét thật đậm ...Sáng sớm, đã quấn bao nhiêu áo khăn mà đường đi làm vẫn co ro, khổ sở... Tự nhiên mình nhớ đến bài thơ này,  cảm giác ấm lên, dễ chịu hẳn đi mới hay chứ!:) Vậy còn chờ gì nữa mà  không reo lên rằng: "Mùa hè trong tim đã vềềềềề!!!!!"- Thắng lợi tinh thần đấy!^^



                          HÈ NẰM TRONG TIM
                                                                                                                             Heinrich Heine

Heinrich Heine, tranh M.D. Oppenheim

                             Hè tươi đang nung lửa
                             Trên má hồng của em
                             Nhưng đông buồn tuyết phủ
                             Đang nằm trong tim em

                             Người đẹp mến thương ơi
                             Ngày mai rồi đổi cả
                             Đông sẽ về trên má
                             Nhưng hè nằm trong tim.

                                                                (Không rõ người dịch)








 **************************







http://a9.vietbao.vn/images/vi955/2011/1/55355510-1296303057-suoi-am-13.jpg





Ảnh: Vietnamtour.




http://media.edaily.vn/upload/news-21ava.jpg




Hà Nội ơi đêm mùa đông - 2






Những con đường nên thơ trong chiều Đông lạnh giá



Anh sẽ đưa em thăm mùa đông Hà Nội - 3








https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj1mdQwF_Y6rrpohC8EiMMbBrk1_K-2ZUwaMeOTjXSz_BwQv6oFVqj0s6kR4khQBUT4_c5G6wZm3kcrPTxU2nSNX3P6ASvsWhiJzSvdSKnKAYuJb5xdcJrEoPyqBvGDKvCGOZGgxTP8mCg/s1600/nuong4.jpg



Tận hưởng những ly cafe nóng thơm ngon cùng bình đun DAEWOO DWK-1721

                                             (Nguồn ảnh: Internet)

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Thầy của Khổng Tử

                                                                           Phạm Lưu Vũ

Đã gọi là thầy (sư) thì không phân biệt cao thấp, cứ hơn một tí tẹo là có thể làm thầy (nhất tự vi sư, bán tự vi sư). Chung quy chia làm hai hạng. Hạng tiên sư và hạng tục sư. Hạng tiên sư vì người mà dạy cách làm người. Hạng tục sư vì tiền mà dạy cách làm tiền. Hạng tiên sư “lôi” kiến thức (vốn có sẵn) trong bụng học trò ra. Hạng tục sư “nhét” kiến thức từ ngoài vào. Tin theo tiên sư thì con người là tiểu vũ trụ. Tin theo tục sư thì con người là cái thùng chứa sách.
Hạng tiên sư chỉ cho học trò thấy cái chỗ thiếu của mình. Hạng tục sư chỉ cho học trò thấy cái chỗ giỏi của mình. Thấy thiếu thì lo lắng, muốn được bổ sung, vì thế kiến thức tăng tiến. Thấy giỏi thì hung hăng, muốn được thi thố, vì thế kiến thức dừng lại. Hạng tiên sư nương theo con người mà hành đạo. Hạng tục sư nương theo chính trị mà hành nghề. Nước có đạo lý thì tiên sư nhiều hơn tục sư. Nước vô đạo lý thì tục sư nhan nhản, có khi bói không ra một mống tiên sư nào. Chính trị đứng đắn chú trọng đến tiên sư. Chính trị lưu manh chú trọng đến tục sư. Bởi thiên hạ ai cũng quan tâm đến việc làm người thì chính trị khó bịp, ngôi vua nguy như đèn ra trước gió, phải tử tế lắm mới mong giữ được. Thiên hạ ai cũng quan tâm đến việc làm tiền thì chính trị tha hồ bịp, ngôi vua chả cần tử tế vẫn có thể muối mặt mà cố đấm ăn xôi. Giáo dục cốt làm thay đổi dân trí. Song không phải bao giờ cũng theo hướng nâng cao. Giáo dục vì dân nhằm vào cái chỗ sáng suốt của dân. Giáo dục lừa dân nhằm vào cái chỗ mê lú của dân. Huống chi cái việc học làm người kia lại vô cùng khó khăn. Bậc tiên sư dù cố đến mấy, rốt cuộc chỉ mang tiếng vẽ đường cho hươu chạy. Mấy ngàn năm càng vắng ngắt bóng người... Vẫn “Lời tựa” trong Luận ngữ tân thư. Sau đây lại xin trích một phần của bộ sách đó:
Khổng Phu Tử một hôm đang thư thái, bỗng buột mồm nói ra câu: “Hành tương tựu mộc tác nhân nan” (Người ta thường sắp chui vào quan tài rồi, mới biết làm người là một việc khó). Các học trò nhao nhao thắc mắc. Ai cũng cho rằng Ngài nói vậy là hơi bi quan. Làm người mà khó đến như thế, thì chẳng lẽ cuộc đời này toàn... khỉ hết hay sao? Rằng cứ theo cái thuyết chữ “Nhân” của Ngài, thì miễn sao sống cho tử tế, có hiếu với bố mẹ, ông bà, không ăn cắp ăn trộm, không lừa đảo hay hại ngấm hại ngầm ai... là thành người được rồi. Chứ có gì ghê gớm mà Ngài phải kêu khó.
Khổng Tử bèn thuyết liền một hồi: 
Các ngươi chỉ biết một mà chưa biết hai. Làm người trước tiên cần phải biết phân biệt. Mà phân biệt đâu phải là một kiến thức đơn giản. Không biết phân biệt sẽ không bao giờ cho ra cái hồn người. Kẻ không biết phân biệt có ba việc mù mờ (nguyên văn: tam sự bất tri) như sau: Thứ nhất, ăn không biết thế nào là ngon, uống chẳng biết thế nào là dở... như thế gọi là: ‘thực bất tri kì vị’. Thứ hai, nói không biết nên nói với ai, nghe chẳng biết nên nghe ai nói... như thế gọi là: ‘xử bất tri kì nhân’. Thứ ba, đi không biết nên đi theo đường nào. Ngồi chẳng biết nên ngồi chỗ nào cho đúng... như thế gọi là: ‘hành bất tri kì đạo’. 
Huống chi các ngươi chỉ biết nghe theo một chiều, hiểu theo một chiều, tin theo một chiều... duy nhất. Trên đời này không cái ngu nào sánh bằng ngu đó. Không cái lười nào sánh bằng lười đó... Vừa ngu, vừa lười đến tận cùng như thế, thì làm sao có thể tự hiểu được mình. Kẻ không hiểu được mình thì đứng không biết mình đang đứng chỗ nào, đi chẳng biết mình sẽ đến đâu... Thế rồi tự cao tự đại, thế rồi vỗ ngực xưng danh... tự cho là mình khôn nhất thiên hạ. Lời nói hay chẳng bao giờ lọt vào tai nữa, cứ một mực tin theo những hạng đểu giả. Kiến thức như thế thì dẫu cao mấy, thực chất cũng chẳng khác gì kiến thức của một anh hoạn lợn. Không những tự gây họa cho mình, mà còn gây họa cho người khác. Có khi gây họa cho cả thiên hạ chưa biết chừng. 
Các học trò nghe đến đó thì sợ toát mồ hôi. Bèn hỏi: 
Thế nào là tự gây họa cho mình? 
Khổng Tử bảo: 
Người ta vạch ra cái chỗ dở của mình để mong mình sửa, thì lại tưởng là người ta chửi. Người ta nịnh cái chỗ đểu của mình để hòng kiếm chác, thì lại tưởng là người ta khen... Rốt cuộc người đáng lẽ là bạn, thì lại nghĩ là thù. Kẻ đáng lẽ là thù, thì lại cho là bạn... Lẫn lộn, u tối đến như thế mà không gặp họa thì xưa nay chưa ai từng nghe nói đến bao giờ. 
Các học trò nghe thấy thế thì càng sợ hơn nữa. Lại hỏi tiếp: 
Thế nào là gây họa cho thiên hạ? 
Khổng Tử bảo: 
Hạng người ấy mà làm tướng thì mất toi thành. Làm quan phủ, quan huyện nào thì dân trong phủ, huyện ấy điêu đứng. Làm vua thì cả nước khốn nạn, thậm chí còn mất nước vào tay ngoại bang. Làm thầy thì ngu đến cả trăm đời sau... Thế gọi là gây họa cho thiên hạ. 
Các học trò hỏi tiếp: 
Vậy cứ theo ý Phu Tử thì bao giờ chúng tôi mới có thể học thành người? 
Khổng tử trả lời: 
Ta có thể dạy các ngươi hiểu thấu được lẽ đời (nhi bất hoặc – hết ngờ vực). Song không thể dạy các ngươi hiểu thấu được lòng trời (tri thiên mệnh – biết mạng trời).
Ta có thể dạy các ngươi hiểu thấu được lòng trời. Song không thể dạy các ngươi hiểu thấu được lòng người (nhi nhĩ thuận – nghe thuận tai). 
Ta có thể dạy các ngươi hiểu thấu được lòng người. Song không thể dạy các ngươi hiểu thấu được lòng mình (tòng tâm kì dục, bất du củ – tùy lòng muốn mà vẫn không thay đổi quy củ). 
Ta có thể dạy các ngươi hiểu thấu được lòng mình. Song không thể dạy các ngươi khiến được lòng mình (lạc dĩ vong ưu – vui (theo đạo lý) mà quên hết buồn phiền).
Ta có thể dạy các ngươi khiến được lòng mình. Song không thể dạy các ngươi (thấu suốt đạo lý) đến nỗi quên đi cả sự tồn tại của mình (bất tri lão chi tương chí – không hề biết tuổi già của mình sắp đến)... 
Xem thế thì biết, cái sự học làm người kia là... không biết đến bao giờ. 
Các học trò nghe như vịt nghe sấm. Bèn đề nghị: 
Phu Tử có thể giảng kĩ hơn một chút được không? Vẫn biết học làm người là một việc khó khăn, lâu dài. Song cớ sao lại rắc rối như thế?
Khổng Tử bảo: 
Đó là những thang bậc từ thấp đến cao của cái sự học (hạ học nhi thượng đạt). Cũng là những điểm “chết” (nguyên văn: tắc tử) của kiến thức. Vượt qua được những mốc ấy là một việc khó khăn nhất trong cái sự học của muôn đời. Dừng lại ở bất cứ mốc nào cũng lập tức biến thành người ngu.” 
Các học trò lại hỏi: 
Thế nào là biến thành người ngu?” 
Khổng Tử bảo: 
Kẻ ngu nhất trên đời là kẻ tự bằng lòng với kiến thức của mình. Dẫu đã thấu hết lẽ đời thì cũng không bao giờ hiểu được lòng trời. Dẫu đã thấu được lòng trời thì cũng không bao giờ hiểu được lòng người. Dẫu đã thấu được lòng người thì cũng không bao giờ hiểu được lòng mình... Từ khi làm thầy, ta kị nhất loại học trò học đến đâu giỏi đến đó. Học kiểu ấy nguy như trứng để đầu gậy. Bởi kiến thức có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Kiến thức đã dừng lại, thì hậu quả tai hại sẽ không biết đâu mà lường được. Có khi còn biến thành một kẻ lưu manh trí thức lúc nào không hay. 
Nói đến đó, Khổng Tử bỗng buột mồm thốt ra một câu than thở: 
"Ôi! Kẻ học giả lúc nào cũng có sẵn sàng một cơ hội lớn để trở thành một tên... thậm ngu ngốc, thậm lưu manh. 
Các học trò nghe vậy thì không ai bảo ai, tất cả đều nhất tề thở dài đánh sượt một cái. Lại hỏi tiếp:
Phu Tử nói thế thì chúng tôi cũng đành cố gắng học được đến đâu hay đến đó, học mãi không dám dừng lại. Chứ còn biết làm thế nào. Không hiểu những đời sau này không có Phu Tử, thì rồi có ăn thua gì không? Hay là chỉ sinh ra rặt những hạng bịp bợm, kiến thức đã như anh hoạn lợn, mà đểu giả, bất lương thì không ai sánh bằng. Nhưng chẳng hay Phu Tử có thể lấy ví dụ về cái việc học làm người là rất khó ấy, cho chúng tôi nghe được không? 
Khổng Tử bèn ví dụ bằng mấy câu chuyện sau đây: 
Câu chuyện thứ nhất: 
Ta (Khổng Tử) từng có một học trò xưng là Tử Hư. Y là một người rất say mê cây cối. Cây càng cổ thụ, y càng mê mẩn. Không ngày nào là y không tìm đến một nơi có cây cao bóng cả, có tán rộng như những chiếc dù vĩ đại, che rợp cả một vùng, cành lá xanh tốt sum xuê để ngắm nghía, xuýt xoa... Ngắm mãi không biết chán, xuýt xoa mãi không mỏi mồm. Lại tưởng tượng mỗi tán cây như một nước, mỗi nhánh, cành như một phủ, huyện, mỗi lá cây như một kiếp người... còn thân cây như một vị hoàng đế. Sự hâm mộ kể cũng đến thế là cùng.
Một hôm, y chợt phát hiện thấy từ một thân cây to lớn mà xưa nay y vẫn hâm mộ, vẫn ngắm nghía ấy bỗng nhú ra những mẩu gì tròn tròn, xam xám, mềm mại như lông thú. Những mẩu ấy cứ mỗi ngày lại thò dần ra. Vài hôm sau thì rõ là những cái đuôi chồn. Những cái đuôi chồn vắt vẻo, ngoe nguẩy ở thân cây nom đến kinh. Cây không mọc cành, đơm lá... mà lại mọc ra những cái đuôi chồn? Đó là điều mà y không thể chấp nhận, không thể tin được.
Y quyết tâm giữ gìn sự hâm mộ, còn hơn giữ gìn con ngươi của mắt mình. Nhưng những cái đuôi chồn thì cứ sờ sờ ra đấy, làm y không chịu nổi. Y bèn thắc mắc với ta. Ta bảo: “Ngươi đã có thể tin được rằng mỗi thân cây như một vị vua, thì tại sao lại không tin được rằng từ đó có thể mọc ra những cái đuôi chồn? Chớ vì sự hâm mộ mà sinh ra lú lẫn. Kiến thức của ngươi một khi đã cố chấp như thế thì khó có thể làm người được”. 
Câu chuyện thứ hai: 
Ông Mỗ làm quan tể ở ấp Trâu là một người có tiếng ngay thẳng, thanh liêm, rất ghét thói nịnh bợ. Vì thế pháp luật được thi hành. Dân ấp Trâu vui vẻ làm ăn, không tranh giành, đểu cáng với nhau. Trẻ con biết kính trọng người lớn, người lớn thương yêu, đùm bọc trẻ con. Ban ngày ra đường không ai nhặt của rơi. Tối về nhà không phải khoá cổng. Con trai, con gái đi riêng hai bên đường, không bậy bạ, sàm sỡ với nhau... Tất cả nhờ ở cái đức của ông quan Mỗ ấy mà có được như thế. 
Tưởng làm người mà được như ông Mỗ thì ai còn nghi ngờ gì nữa. Tất nhiên xung quanh ông cũng không thiếu những kẻ xấu, những kẻ cơ hội, bất lương. Chúng tìm mọi cách để nịnh nọt, lung lạc cái đức của ông hòng kiếm chác này nọ. Song ông Mỗ không những không hề lay chuyển, mà còn thẳng tay trừng trị, khiến chúng không dám ho hoe gì nữa. Ấp Trâu ngày càng thịnh vượng.
Thế mà cũng chẳng được bao lâu. Có ai ngờ một người như ông Mỗ cũng đến lúc thay đổi. Ông bắt đầu thích những lời tâng bốc, ca ngợi. Ông bằng lòng và kiêu ngạo với những gì mình đạt được. Ông nhắm mắt, bịt tai trước những lời nói thẳng, những kẻ can gián. Thậm chí còn sai người bắt bớ, bỏ tù họ. Dần dần, ông biến hẳn thành một ông quan bịp bợm, lèo lá, vừa thích nịnh, vừa ăn của đút như ranh. Đám tay chân cũng nhanh chóng a dua theo. Chúng tha hồ nhân danh pháp luật để ăn cắp trắng trợn mọi thứ của dân, không cho dân được kêu ca, oán thán gì... 
Ấp Trâu trở thành một nơi tăm tối nhất thiên hạ, chính trị đểu giả, lưu manh không nơi nào sánh bằng. Dân chúng bị cưỡi lên đầu lên cổ đã đành, lại còn không dám hó hé, suốt ngày phải ca ngợi, mở mồm ra là phải nói lời biết ơn cái lũ đầu trâu mặt ngựa, cầm đầu là ông quan Mỗ ấy(!). Biết ơn lũ kẻ cướp là một việc xưa nay chưa từng có. Chắc chỉ diễn ra ở nơi có cái thứ chính trị đã biến thành lưu manh như kiểu ấp Trâu mà thôi. 
Tại sao ông Mỗ lại thay đổi nhanh chóng, lại trở thành một kẻ thối nát ghê tởm như vậy? Trong khi ông từng có tiếng là một người ngay thẳng, ghét cay ghét đắng bọn nịnh hót kia mà. Ai đã bỏ bùa mê thuốc lú cho ông? 
Nguyên nhân té ra rất đơn giản. Tất cả chỉ tại lũ chó nhà ông. Trong nhà ông Mỗ nuôi một đàn chó, gầy, béo, đốm, khoanh, vàng, vện... đủ cả. Hàng ngày đi làm về, chúng tranh nhau vẫy đuôi mừng ông rối rít. Con thì liếm chân, liếm tay, con thì ngửi quần áo, con thì cố tru lên những tiếng sủa ra vẻ hớn hở, vui mừng... Chúng thi nhau nịnh ông bằng đủ các động tác, cử chỉ làm ông vô cùng hả hê. 
Ông Mỗ từ chỗ thích cái sự nịnh nọt ấy của lũ chó, dần dần đâm ra thích được cả người nịnh. Nhất là những kẻ có cái lối nịnh cũng na ná như lũ chó kia thì ông lại càng thích. Mà những kẻ đó nào có thiếu gì. Tài bắt chước chó của họ thì không chê vào đâu được. Họ không những nịnh bằng giọng lưỡi, động tác, bằng sự liếm láp y hệt loài chó... mà còn nịnh bằng cả văn chương, nhạc, họa... Thậm chí sẵn sàng bóp méo cả sử sách để làm hài lòng ông...
Thế mới biết làm người quả là một việc khó khăn. Duy trì sự tử tế quả là một công phu nan giải. Có khi bị hỏng, bị dang dở giữa chừng chỉ vì lũ chó nuôi trong nhà. Vì thế, kẻ đã quyết chí làm người thì phải cảnh giác với từ con chó trở đi.
       Những điều trên đây rút ra từ ghi chép của Nhan Hồi - một học trò yêu của Khổng Tử. Khổng Tử có lần đã nói: “Này Hồi! Ta sở dĩ thích ngươi, chính bởi ngươi là một học trò học đến đâu thấy thiếu đến đó. Vì thế kiến thức không bao giờ dừng lại, cái ngu, cái xấu không có cơ hội đến gần được với ngươi...” (nguyên văn: tri nhi bất hạn, ngu xú bất cận).
(Trích: Luận ngữ tân thư)

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Bạn sống tình cảm hay lý trí?

HG: "Đoán tính cách" như thế này được cái chả làm mếch lòng ai...:) 
                                                                                                             Lượm lặt
 
Chỉ cần dựa vào cách bạn chắp tay, người khác cũng phần nào đoán được tính cách của bạn.

     Bạn hãy chắp hai tay lồng vào nhau, để phía trước mặt. Bây giờ, bạn hãy nhìn vào hai tay mình xem, ngón tay cái nào đang ở phía trên vậy. Là ngón cái của tay trái hay ngón cái của tay phải?

q1_1384486988.jpg


Đáp án:
     Việc chắp tay tưởng chừng như một hành động rất nhanh, ngẫu nhiên, thế nhưng qua hành động này, bạn có thể khám phá thêm về tính cách và động lực của bản thân trong cuộc sống. Một nghiên cứu khoa học đã chỉ ra rằng, có một sự tương quan và liên kết giữa não và các mạch máu ở bên tay thuận gây ảnh hưởng rất lớn tới thái độ sống cũng như khả năng tư duy của con người.

Nếu ngón cái của tay trái ở bên trên: Bạn là người sống rất tình cảm, nhạy cảm. Động lực sống của bạn cũng chính là những mối quan hệ thân thiết, gắn bó với gia đình, bạn bè và đặc biệt là người yêu. Bạn cũng là người yêu tuyệt vời nữa. Bán cầu não phải hoạt động nhiều và chi phối phần lớn hành động của bạn. Nhờ thế, cách tiếp cận sự việc, các điều mới mẻ trong cuộc sống của bạn khá sinh động, trực quan.

Nếu ngón cái của tay phải ở bên trên: Bạn là người khá lý trí, động lực sống của bạn cũng là tri thức và trí tuệ. Bạn có xu hướng suy nghĩ thực tế, hiếm khi hành động theo cảm tính mà thường có sự phân tích kỹ càng, cụ thể trước khi bắt tay vào làm bất cứ việc gì. Bán cầu não trái hoạt động nhiều và chi phối hầu hết các hành động của bạn. Bạn thông minh, nhạy bén, tuy nhiên nhiều lúc khá vô tình và lạnh lùng.
Khánh Linh

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Hai sắc hoa Tigôn

HG: Hôm về, hoa Tigôn cổng nhà nở rực. Tiếc hôm đó do nhiều việc quá, khi có thời gian nhớ ra mà chụp vội vài bức thì đã là lúc chiều muộn, chả còn đủ ánh sáng... 
Có thể tìm thấy nhiều ảnh giàu nghệ thuật hơn trên mạng về tigôn, nhưng ảnh về nơi thân thuộc này của mình thì còn kiếm đâu được! Post một bức, và nhân thể nhớ về bài thơ nổi tiếng (mà mình thuộc từ hồi bé tí- một "bà cụ non" trán dô mắt lá táo, ê a theo các chị y như... thật, rằng: "hoa dáng như tim vỡ...")




  Bí mật tiểu sử T.T.KH tác giả của bài Hai sắc hoa tigôn và ba bài thơ khác (trích)

      Vào khoảng tháng 6/1937, báo "Tiểu thuyết thứ bảy" xuất bản tại Hà Nội đăng truyện ngắn Hoa tigôn của ký giả Thanh Châu, theo đó câu chuyện kể lại một mối tình giữa một chàng nghệ sĩ và một nàng thiếu nữ.
       Sau đó không lâu tòa soạn gặp được của một người thiếu phụ trạc tuổi hai mươi, dáng bé nhỏ, thùy mị, nét mặt u buồn, mang đến một bì thơ dán kín gởi cho chủ bút, trong đó chỉ gọn một bài thơ "Hai sắc hoa tigôn" duới ký tên T.T.KH...Khi thiếu phụ đi rồi, tòa soạn xem thơ nhận thấy thi phẩm ghi lại cảnh tình đáng thương tâm, nhưng người ta chỉ nhớ lờ mờ hình ảnh người thiếu phụ kia. Đó là lần đầu cũng là lần cuối người thiếu phụ này xuất hiện
      Câu chuyện "Hoa tigôn" đã khơi lại mối tình xưa mà người thiếu phụ (T.T.KH) đã từng yêu một người, và từng trao lời gắn bó duới giàn hoa Tigôn. Rồi chàng ra đi, nàng ở lại và nhận một mối tình gượng ép. Nàng đã làm bài thơ để giải tỏa niềm tâm sự.
      Trong "Hai sắc hoa tigôn" tác giả thuật lại câu chuyện tình giữa nàng và chàng nghệ sĩ trót đã yêu nhau song hoàn cảnh trái ngang, nàng phải gạt nước mắt nên duyên cùng người khác- một ông chồng luống tuổi- để rồi tan nát tâm tư mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm êm đềm của một thời quá khứ.
      Sau bài thơ này, tòa soạn "tiểu thuyết thứ bảy" lại nhận được từ đường bưu cục ba tác phẩm khác cũng mang tên T.T.KH..Đó là các baì:
Bài thơ thứ nhất
Bài thơ đan áo (riêng đăng ở Phụ thời đàm)
Bài thơ cuối cùng.
      Từ đó về sau người ta không còn gặp thơ của T.T.KH nữa, và không hiểu tại sao bài "Hai sắc hoa tigôn" lại xuất hiện trước "Bài thơ thứ nhất"...
(...)
     Cũng nhân tiện trong bài viết có lẽ chúng ta cũng nên biết sơ qua về loài hoa Tigôn mà nó đã là đề tựa cho bốn bài thơ của TTKh ra đời. Hoa Tigôn là một loại hoa leo, có hai loại, loại cho ra hoa mầu trắng và loại cho ra hoa mầu đỏ hay hồng tươi, có thể mọc ở toàn cõi VN. Lá Tigôn mầu xanh, hình tim như lá trầu nhưng nhỏ cỡ 3 ngón tay. Hoa Tigôn nhỏ bằng đầu chiếc đũa ăn cơm, mọc thành chùm, hoa tigôn có 5 cánh hình trái tim, hai cánh nhỏ ở trong và 3 cánh lớn hơn chụm vào nhau bao ở ngoài. Khi gặp gió hay mưa hoa rụng từ cuống hoa, rơi xuống đất nhưng vẫn còn nguyên cả bông hoa chứ cánh hoa không tách rời ra tơi tả như TTKh mô tả trong thơ của bà:
Thủa đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly...

Lưu An
( Thụy Sĩ, August 2003 )

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

Chùm thơ Karl Lubomirski: Ánh sáng và tro tàn

Quang Chiến (dịch)

Nhà thơ Karl Lubomirski
  
Cây đời

                                                        Cây đời tôi ra trái
                                                        Hoài nghi.















Khi cãi nhau

                                                                   Tôi sẽ chất lên em sự kiên cường chịu đựng
                                                                   Đến khi em gục ngã.















Sách

                                                                      Đừng trổ quá nhiều cửa sổ
                                                                      Lên bức tường của anh,
                                                                      Quá nhiều ánh sáng
                                                                      Tường sẽ đổ.




















Tôi tồn tại cách xa tôi

                                                                   Tôi tồn tại cách xa tôi
                                                                   Xa đến nỗi, nếu em không đến đó,
                                                                   Không cuộc đời nào đến được với tôi đâu! 
















Tôi

                                                                          Chỉ là một cánh cửa
                                                                          Nhưng có thể
                                                                          Là của em.
















Mỉm cười

                                                                       Mỉm cười, hãy đợi anh,

                                                                       Mỉm cười, hãy chờ anh,

                                                                       Anh sẽ đến

                                                                       Nhưng chưa biết khi nào...



                                                                       Cần bao nhiêu bóng tối

                                                                       Cho một đêm vô tận?

















Đời

                                                                       Nút dây thừng thắt vội

                                                                       Gỡ ra vô cùng khó,

                                                                       Nhưng dễ dàng chặt đứt.
















Không thể làm ánh sáng

                                                                  Nếu bạn không thể làm ánh sáng

                                                                  Cho một ai,

                                                                  Cũng đừng làm bóng tối.


















Muộn màng

                                                                         Đứng trên thung lũng 
                                                                         Của tình yêu
                                                                         Nhìn xuống
                                                                         Quay đi
                                                                         Lau khô 
                                                                         Mặt.














Những cánh hoa của ánh mắt em

                                                                   Những cánh hoa của ánh mắt em

                                                                   Trên nấm mộ tình yêu mới đắp

                                                                   Mọc lên từ nước mắt

                                                                   Và mùi hương sẽ lại vô duyên

                                                                   Giống như anh và em?












Vì sao


                                                                                 Vì sao
                                                                                Ánh sáng
                                                                                Lại trở thành bóng tối
                                                                                Khi đi qua chúng ta?



(Trích tuyển thơ "Ánh sáng và tro tàn". Dịch giả Quang Chiến dịch từ tiếng Đức- 2013)

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Tên Hămđi biệt hiệu Con voi đã bị bắt như thế nào?

                                                                                                        Truyện ngắn

                                                                                                                                  Azit Nexin

http://tapchinhavan.vn/uploads/news/2012_06/nesinaziz192865.jpg
Nhà văn Azit Nexin
     Từ sở cảnh sát Xtămbun người ta gửi cho tất cả các quận cảnh sát một bức điện như sau:
      "Lợi dụng lúc hai người cảnh sát của chúng ta trên đường đi áp giải ngủ gật, vì suốt ba ngày ba đêm phải canh gác liên tục, tên đạo chích đại bợm đã nhiều lần tái phạm, biệt hiệu "Voi Hămđi", đã tẩu thoát. Y trạc 35 tuổi, vóc người cao lớn, cân nặng 200 kilô, tóc hung nhạt, miệng mất ba chiếc răng, hàm trên có một chiếc đổ chì, hàm dưới bên trái có một chiếc nanh bịt vàng, mặc quần áo nâu kẻ sọc, tóc hơi thưa, mặt tròn, mắt màu hạt dẻ. Qua điều tra, Sở đã có đầy đủ chứng cớ để xác nhận rằng y đã bỏ chạy. Vậy thông tri để các quận biết, nếu quận nào thấy tên "Voi Hămđi" xuất hiện tại địa phận thuộc quận mình cai quản, hoặc giả nếu y có đến gặp một viên chức cảnh sát nào để hỏi thăm, thì các quận báo cho y biết rằng, chúng ta yêu cầu y đừng làm cho chúng ta thêm vất vả, mà nếu có dịp nào thuận tiện thì hãy đến đầu thú tại Sở cảnh sát Xtămbun. Kèm theo đây là ảnh của tên trộm nhiều lần tái phạm, biệt hiệu "Voi Hămđi"."
    
  Trên sân ga thuộc một đồn cảnh sát, hai nhân viên cảnh sát nói chuyện với nhau:
- Ramadan này, cậu nhìn cái thằng cha đang uống xalép kia xem, có lẽ đúng hắn là "Voi Hămđi" cũng nên!...
- Hừm! ... Trông cũng hao hao... Đưa ảnh hắn đây nào!
Viên cảnh sát rút trong túi ra một chiếc ảnh đưa cho bạn.
- Ồ, không phải, đây là cậu chứ Ramadan!
- Ừ nhỉ, ảnh tớ chụp hôm nghỉ lễ đấy! Trông được không?
- Cũng được. Nhưng đáng lẽ cậu phải cười lên một tí. Thôi lấy ảnh tên "Voi Hămđi" ra xem nào!
Ramadan rút ra một tập ảnh và loay hoay tìm.
- Đây là ảnh con trai tớ. Nó chụp hồi đi lính. Còn đây là ai cậu biết không, Macmút?
- Trông như thằng cha buôn lậu thuốc phiện Đunman Ali ấy!
- Còn đây là một con "chuột cống" ở khách sạn Suphi.
- Chà, ảnh lẫn lộn lung tung cả!
- Thôi, tìm ảnh "con voi" ấy đi mau lên!
Macmút và Ramadan lúi húi giở tập ảnh.
- Nhanh lên Macmút, hắn uống hết xalép rồi, sắp chuồn bây giờ!
- Xem kìa, hắn nhìn quanh có vẻ lấm lét lắm!
- Đây rồi, ảnh đây! Đúng hắn rồi!
Nói đoạn, hai viên cảnh sát tiến lại phía người có dáng điệu khả nghi.
- Ê này, anh bạn, đứng yên đấy!
Họ hết ngắm bức ảnh lại ngắm người.
- Nghiêng người đi một tí xem nào, anh bạn!
- Hình như không phải hắn, Ramadan ạ!
- Cứ dẫn về cho ông đồn trưởng ông ấy xem. May ra ông ấy nhận diện được hắn.
- Nào anh bạn, đi thôi! Về đồn với chúng tôi!


Tại một nơi khác, hai viên cảnh sát nói chuyện với nhau trước cửa chợ:
- Thật xấu hổ, Suycruy ạ! Chúng mình lùng sục suốt từ sáng đến giờ mà vẫn không tìm được cái thằng "Voi Hămđi" ấy!
- Này, hay là nó kia kìa!
- Đâu? Ừ, có khi đúng hắn cũng nên. Cứ hỏi thử xem.
- Xin ông cho biết tên.
- Mustapha.
Hai viên cảnh sát thì thầm:
- Hắn bảo tên là Mustapha.
- Thì chẳng lẽ hắn nói thẳng với cậu : Tôi là "Voi Hămđi" à?
- Phải, tên này bợm lắm chứ chả phải vừa!
- Thôi, mời ngài cứ theo chúng tôi!


Trong một tiệm càphê thuộc quận khác, hai viên cảnh sát tâm sự với nhau:
- Hôm qua tớ tìm được ba gã "Voi Hămđi" thế mà chẳng gã nào vừa lòng ông đồn trưởng cả!
- Thì tớ đã bảo cậu là ông ấy khó tính lắm mà!
- Suỵt! Cậu thử nhìn cái thằng cha đang uống chè kia xem kìa!
- Thôi đích hắn rồi!
- Nhưng trong giấy nói là hắn to béo cơ mà. Còn thằng cha này thì gầy nhom!
- Hắn mới bị gầy đi đấy! Trốn tránh như thế khổ lắm chứ sung sướng gì!
- Ừ phải, ... nhưng thằng cha này tóc đen, mà "Voi Hămđi" hình như tóc hung nhạt.
- Thì cậu bảo lang thang khắp nơi các bờ bụi, nắng gió như thế, làm gì tóc chả đen đi!
- Thì đã đành rồi! Nhưng có cái tóc thằng cha này nó lại đen nhánh và rậm quá cơ! Mà trong giấy thì nói là "Voi Hămđi" tóc thưa kia mà!
- Có thể là hắn đeo tóc giả để người ta khỏi nhận ra cũng nên.
- Thôi, thế ta còn đứng đây làm gì nữa, lại bắt thằng bợm đi thôi!
Họ lại gần người kia:
- Anh tên gì?
- Hămđi.
Hai cảnh sát nhìn nhau một cách đầy ý nghĩa rồi phá lên cười:
- Thế thì về bót, đi!


Trên một khúc đường nhựa, hai người cảnh sát bắt giữ một người qua đường.
- Há miệng ra!
- Trong miệng tôi có gì đâu!
- Không có thì cứ yên chí mà há ra!
Người đi đường há miệng. Hai viên cảnh sát khám hàm răng anh ta. Người nọ hỏi người kia:
- Này, xem lại trong giấy xem Con voi ấy mất mấy cái răng?
Người kia đọc:
- Mất ba cái răng, hàm trên có một chiếc đổ chì, hàm dưới bên trái có một chiếc nanh bịt vàng..."
Viên cảnh sát đếm răng người qua đường:
- Một, hai, ba, bốn... Đừng cựa quậy. Nhấm hết rồi! Một, hai, ba, bốn, năm... hai mươi bốn! Hắn có hai mươi bốn cái răng.
- Hai mươi bốn à? Thế thì thiếu mấy cái nhỉ? Này, anh có biết anh thiếu mấy cái răng không?
- Tám cái.
- Hắn nhổ bớt răng đi để người ta khỏi nhận ra đấy.
- Thưa ông cảnh sát, răng tôi toàn là răng giả cả, không có một chiếc răng thật nào đâu ạ!
- Này cậu xem lại trong giấy có nói gì đến răng giả không?
- Không thấy nói gì cả. Chắc họ quên đấy. Nhưng tớ thề rằng đúng hắn là "Voi Hămđi" đấy. Cứ nhìn hàm dưới của hắn mà xem! Cả răng bịt vàng là gì đây! Thôi, mời ông đi theo chúng tôi.
- Đi về đâu ạ?
- Về bót, mau!

     Mỗi ngày, Sở Cảnh sát Xtămbun nhận được hàng trăm bức điện từ khắp các quận cảnh sát gửi về, nội dung đại khái như sau:
"Phúc đáp bức điện số... ngày...
Quận chúng tôi đã bắt giữ được 14 tên Hămđi, cả 14 tên đều mặc quần áo kẻ sọc, tám tên có răng nanh bịt vàng. Vậy yêu cầu Sở cho biết con số đó đã đủ chưa, hay còn phải tiếp tục tìm thêm?
Hoặc như sau:
"Phúc đáp bức điện số... ngày...
Hiện nay, tại quận chúng tôi có giam hai tá "Voi Hămđi" cân nặng từ 180 đến 220 kilô. Sở dĩ có sự chênh lệch về trọng lượng như vậy, có thể là vì cân không được chính xác. Tất cả bọn này mắt đều màu hạt dẻ. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng đều là "Voi Hămđi cả". Những tên bị bắt đã được giải đi. Quận chúng tôi đang tiếp tục truy nã thêm. Nếu tìm được, chúng tôi xin giải tiếp về Sở sau. Nay kính cáo
". 

     Điện của Sở cảnh sát Xtămbun gửi các quận cảnh sát:
"Hiện nay, tất cả các nhà giam đều đã chật ních. Số "Voi Hămđi" bị bắt coi như đã đủ.
Sở xin gởi lời cảm tạ tất cả các quận và yêu cầu ngừng việc truy lùng và bắt bớ các tên "Voi Hămđi" cho đến khi có lệnh mới
".

Bị chú: Tên "Voi Hămđi" ngay hôm tẩu thoát đã bị bắt.

Thái Hà (dịch)

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

Những khoảng trống không phải để lấp đầy

                                                                                            Tản văn
                                                                                                                               Phạm Lữ Ân

       Có hai từ thường lặp đi lặp lại trong entry của nhiều bạn trẻ, là buồn  cô độc.
       Dường như chưa có ai đi qua thời niên thiếu mà không từng trải qua cảm giác đó.
       Cô độc.
      Đó là những lúc bạn cảm thấy tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn đông người, đang quây quần bên người thân mà vẫn thấy riêng mình xa cách, đang cùng bạn bè vui đùa mà vẫn thầm tự nhủ: "Nào có ai hiểu lòng ta”.
       Cô độc. Đó là khi tâm sự ngổn ngang trong lòng mà không biết tỏ cùng ai, kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết nhất. Là khi ta thấy như mình bị bỏ lại đằng sau trong một thế giới đang rộng ra mãi. Là khi ta thấy tràn ngập trong tâm hồn mình một nỗi buồn dai dẳng không tên. Và rất nhiều khi, chỉ là nỗi buồn vô cớ.
      Cô độc là một tâm trạng đáng sợ. Có người trốn chạy sự cô độc bằng cách…ngủ vùi. Có người cố lấp nó bằng niềm vui ồn ào ở vũ trường hay trong những trò games, có người gặm nhấm nó bằng nước mắt. Có người thăng hoa vào nghệ thuật. Nhưng cũng có người bị nó bủa vây không lối thoát, để rồi tìm đến cái chết chỉ vì cảm thấy quá cô đơn. Ít hay nhiều, khi rơi vào sự cô độc, chúng ta đều cảm thấy tâm hồn mình chỉ còn là một khoảng không đáng sợ, và ta tự hỏi: "Phải làm sao để lấp đầy khoảng trống này đây?
       Nhưng, bạn biết không, những khoảng trống đó không phải để lấp đầy…
       Bản chất con người vốn cô đơn. Đó là sự thật. Tất cả mọi người đều có lúc cảm thấy cô độc.  Cả những người cởi mở, vui tính nhất hay những người, đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên, vẫn luôn có những khoảnh khắc không thể chia sẻ cùng ai. Những khoảng trống mà ở đó chỉ mình ta đối diện với chính ta. Không phải vì chia tay một người bạn, hay mất đi một người thân, hay khi một mối tình tan vỡ thì nó mới xuất hiện. Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi. Luôn luôn ở đó, trong mọi con người.
      Tôi sẽ đọc cho bạn nghe bài thơ haiku này của một nhà thơ Nhật Bản:
 "Những lỗ trống trong củ sen
   Khi ta ăn
   Ăn luôn cả nó"

        Bạn thấy chăng? Những lỗ trống là một phần của củ sen, cũng như sự cô độc là một phần của đời sống. Vì vậy, hãy nhìn thẳng vào nó. Đừng ngại nói:"Tôi đang buồn. Tôi cảm thấy cô độc” nếu bạn muốn được chia sẻ. Nhưng cũng đừng ngại nói:"Hãy để tôi một mình lúc này” nếu bạn thực sự muốn như vậy. Đừng ngại vì đó là điều bình thường. Tất cả mọi người trên thế gian này đều thế. Chỉ khác nhau ở một điều: cách chúng ta đối xử với nó. Nỗi cô đơn tạo thành những khoảng trống, bạn càng muốn trốn chạy thì nó càng muốn bám đuổi. Bạn càng muốn vùi lấp nó thì nó càng dễ quay lại vùi lấp chính bạn. Điều chúng ta nên làm là đừng tìm cách lấp đầy khoảng trống ấy, nhưng cũng đừng để nó lấp đầy chúng ta. Chúng ta chỉ đơn giản nhận ra sự hiện hữu của nó, và bình tĩnh đối diện với nó.
        Người ta gọi tuổi mới lớn là: "tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức  là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó hãy dành sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh, tranh thủ khoảnh khắc đó để khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm những nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui…
("Nếu biết trăm năm là hữu hạn"- PLA)