HG: Hồi đó, mình còn rất bé, nhưng in sâu đậm trong tâm trí bao nhiêu là ấn tượng: Vẻ lo lắng xôn xao kéo dài ngày này sang ngày khác của bà nội, ba mẹ, các chị, những người hàng xóm; Chiếc hầm trú ẩn hình chữ A nền đất nện, nửa nổi nửa chìm được làm sẵn dưới bờ tre; Từ "sơ tán" ẩn hiện nhiều lần trên môi người lớn; Những đoàn xe dằng dặc trở bộ đội hoặc phủ kín bạt, cả xe kéo pháo... cứ ầm ì trong đêm tối, nối đuôi nhau chạy qua quốc lộ trước nhà; Cánh tay cuốn đầy băng trắng toát treo trước ngực của một anh bộ đội khi anh mới trở về, ghé qua thăm cô giáo cũ là mẹ... Mơ hồ đâu đó cả cảnh "biển người" xa lạ quân phục mũ mềm tràn lên một triền đồi biên giới trong bộ phim "Đất mẹ" với những tiếng "tả tả" hãi hùng... Sau này lớn lên thì hiểu những ấn tượng đó không chỉ đến vào thời điểm tháng hai năm bảy chín, mà nó đeo đẳng cuộc sống bao người Việt Nam từ đó cho đến những năm tám tư tám lăm và cả về sau... Lớn nữa thì đọc được nhiều hơn, biết thêm nhiều hơn... Không phải chỉ như từng biết và thuộc một bài hát hào sảng...
1/Ngày ra đi, chốn biên cương.Gió bấc tràn về, lòng anh lạnh buốt.
Nòng súng thép dán câu thơ
Ý thơ tuyệt hay là thơ Lý Thường Kiệt.
Lòng người Việt Nam nào đâu thích gì đạn bom,
ngọn nguồn đau thương trải qua đã nhiều rồi.
Việt Nam ơi, Việt Nam ơi!
Trái tim Việt Nam tình yêu cuộc sống.
Giặc dùng đạn bom thì ta giáng trả đạn bom.
Quyết chiến thắng cho hôm nay,
cho con cho cháu và cho khắp mọi miền.
Đời tuyệt đẹp , gió bát ngát
Xanh xanh câu hát đời trong sáng tuyệt vời.
2/Ngày ra đi chốn biên cương.
Có em tiễn đưa mà mắt lệ ướt.
Về đi em, nếu yêu nhau
hãy yêu rộng hơn cả non nước cuộc đời.
Cầm bàn tay em nào anh nói gì nhiều đâu.
Cuộc đời đang xuân mà thôi nhé tạm biệt.
Dòng nước mắt dù thiêng liêng
cũng không làm cho giặc kia lùi bước.
Giặc dùng đạn bom thì ta giáng trả đạn bom.
Quyết chiến thắng cho hôm nay,
cho con cho cháu và cho khắp mọi miền.
Mùa quả ngọt trái sẽ chín, anh đi em nhé vì chân lý ngời ngời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét