Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Cà Rốt và Củ Hành

                                                                                                         Truyện ngắn
 Phạm Thị Ngọc Liên
      Cầu thang xoáy ốc nằm bên hông nhà. Nó chỉ mới được làm cách đây sáu tháng, lúc bố và mẹ ly dị nhau. Khi thấy bố đứng chỉ huy các ông thợ xây cầu thang. Cà Rốt và Củ Hành đều thắc mắc: “Bố xây cầu thang ở ngoài làm gì nhỉ? Đã có một cái trong nhà rồi”.
      Mẹ đưa mắt nhìn hai đứa rồi cúi xuống, lặng thinh. Cà Rốt bảo Củ Hành: “Chắc là để phơi quần áo đấy mà”.
     Củ Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Ừ, chắc vậy. Bên nhà Mi Mi cũng phơi quần áo ở cầu thang”.
     Không thắc mắc nữa, hai đứa ngồi xuống, chơi trò xếp hình, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách.
      Một tuần sau, khi cầu thang xây xong, đi học về, Cà Rốt và Củ Hành ngạc nhiên thấy trong nhà mọc thêm một cánh cửa. Cánh cửa này bịt kín lối đi lên lầu. Mẹ giải thích với Cà Rốt: “Kể từ hôm nay, con sẽ ở dưới này với mẹ”. Bố cũng giải thích với Củ Hành: “Con lên lầu sống với bố”.
      Thế là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một đứa. Cà Rốt giãy lên khóc: “Bố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành không ly dị đâu”.
      Củ Hành cũng khóc ti tỉ: “Con muốn ở chung với Cà Rốt. Con không lên lầu”.
      Bố, một tay xách va ly, một tay xốc Củ Hành: “Thôi, đừng có rối rít nữa. Lên nhà ngay”.
      Mẹ, hai mắt ầng ậng nước, đứng sững nhìn Cà Rốt lôi chân bố. Cà Rốt hét: “Để Củ Hành lại. Con ghét bố. Con ghét bố”. Trên tay bố, Củ Hành giãy giụa: “Thả con xuống. Thả con xuống. Con không đi với bố đâu”.
      Nhưng bố đã ra đến cửa rồi. Cà Rốt khóc òa. Trong nhà, mẹ ngồi thụp xuống đất, úp mặt vào hai đầu gối. Sao lại bắt trẻ con phải chịu cảnh này, trời ơi!
      Buổi sáng, mẹ luôn chở Cà Rốt đến trường sớm. Mãi một lúc sau mới thấy Củ Hành lếch thếch chạy vào. Cà Rốt hỏi: “Hôm nào cũng đi muộn thế?”. Củ Hành chu chu cái miệng, hít mũi đánh sột: “Bố ngủ quên. Em phải đánh thức đấy”. Cà Rốt lại hỏi: “Thế bố có pha sữa cho Củ Hành uống trước khi đi học không?”. Củ Hành lắc đầu: “Em tự pha. Dễ lắm. Đổ sữa vào cốc, thêm nước vào, khuấy lên. Nhưng mà nó nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước”.
      Cà Rốt xịu mặt: “Chứ bố làm gì mà không pha cho Củ Hành?”. Củ Hành nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ: “À, bố cứ nằm mãi ở giường, gác tay lên trán. Có khi bố bận đánh răng”. Cà Rốt bảo: “Bố thế là hư rồi”.
      Hai chị em nắm tay nhau đi vào lớp học. Lớp Chồi của Củ Hành ở ngay cạnh lớp Lá của Cà Rốt. Thỉnh thoảng, hai đứa lại vờ vĩnh chạy ra cửa để ngó nghiêng vào lớp đứa kia. Gặp nhau ở trường sướng thật. Cà Rốt và Củ Hành chán nhất khi phải về nhà. Lúc đó, mỗi đứa lại phải ở một nơi.
      Giờ ra chơi, Cà Rốt và Củ Hành không thích nô đùa cùng các bạn. Hai đứa cùng ngồi trên ghế xích đu, vừa ăn bánh sữa, vừa trò chuyện. Củ Hành kể: “Hôm qua bố ngồi vá quần cho em, bị kim chọc vào tay, kêu ui da, buồn cười lắm”.
      Cà Rốt cũng khúc khích: “Còn mẹ sửa cái bếp điện mãi mà không xong, hễ cắm dây vào là nổ cầu chì. Sau phải nhờ chú Ngân sửa mới xong đấy”.
      Củ Hành xịu mặt: “Sao mẹ không gọi bố mà lại nhờ chú Ngân?”, Cà Rốt dí ngón tay xinh xinh vào trán Củ Hành: ”Ngốc thế. Ly dị rồi là không có nhờ vả chuyện gì cả”. Củ Hành hỏi: “Mẹ bảo thế à?”. Cà Rốt gật đầu: “Ừ”. Củ Hành cáu: “Chán mẹ lắm. Tự nhiên lại ly dị”. Cà Rốt gật đầu ra vẻ đồng tình, mặt buồn thiu …
      Một hôm … Khi mẹ đến đón Cà Rốt, chiều đã muộn lắm rồi. Thế mà bố vẫn chưa đến đón Củ Hành. Cô giáo đưa mắt nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi lò cò trên sân rồi băn khoăn nói với mẹ: “Hôm nay ở nhà em có việc. Không biết chừng nào anh mới đến đón cháu?”.
      Mẹ bảo: “Thôi, để tôi đưa cháu về luôn”. Củ Hành tròn mắt: “Mẹ cho con về chung với Cà Rốt hả?”. Mẹ gật đầu. Hai đứa nhảy tưng tưng vì mừng.

***

      Trên xe, Cà Rốt và Củ Hành nói cười luôn miệng. Vào nhà, Củ Hành lăng xăng chạy tới, chạy lui. Tất cả đều quen thuộc. Thích quá!
      Cà Rốt đột nhiên người lớn hẳn. Con bé nhìn em một cách bao dung: “Chạy vừa thôi. Đi tắm rồi còn ăn cơm chứ”.
      Củ Hành vẫn chạy lui, chạy tới” “Em thích chạy”. Hai tay cu cậu dang rộng như lái máy bay, quẹt cả vào người Cà Rốt: “Ôi, ôi, thích quá. Xê ra cho máy bay bay nào”.

      Khi bố về, trời đã khuya lắm. Bố đứng lựng khựng trước cửa, khẽ hắng giọng rồi lại đứng im. Mẹ đẩy cánh cửa mở hé cho rộng thêm, bảo: “Anh vào đi”.
      Bố rón rén bước vào. Nhà im phăng phắc. Hai đứa trẻ đang ngủ ngon trong giường. Mẹ bảo: “Anh để Củ Hành ngủ ở đây một đêm cũng được. Đừng đánh thức nó nửa chừng”. Bố nói nhỏ: “Anh xin lỗi. Có việc đột xuất nên không thể đến đón nó đúng giờ”. Mẹ lạnh lùng: “Người anh cần xin lỗi là nó chứ không phải em”.
      Bố đứng như chôn chân trước giường ngủ của hai đứa trẻ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai gương mặt bầu bĩnh kề sát nhau thật ngây thơ, đáng yêu.
      Củ Hành ngủ say, miệng chóp chép nhai trong giấc mơ, bàn tay vẫn nắm chặt tay Cà Rốt. Con chị nằm gác chân lên người em, hai mắt nhắm tịt, nhưng miệng lại tủm tỉm cười.
      Hai vai bố như xệ hẳn xuống. Bố nói mà không nhìn mẹ: “Sao mình lại để mọi sự trở nên tồi tệ thế này hả em?”.

      Hai người ngồi đối diện trong một quán cà phê. Trước mặt anh, chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc lá. Ly nước của chị cũng cạn đến đáy rồi.
      Cuộc trò chuyện lâu hơn họ nghĩ.
     Khi anh nói tên quán cà phê, chị đã rùng mình. Đó là nơi hai người từng hẹn hò nhau từ lúc mới yêu. Chiếc bàn trong góc cũng là bàn quen thuộc. Anh muốn nhắc nhở chị điều gì chứ, khi chính anh là kẻ có lỗi trăm bề?
      Chị không thể tha thứ, mặc dù anh đã quỳ xuống chân chị xin lỗi rất nhiều lần.
     Chị không thể chấp nhận hình ảnh anh ôm người phụ nữ khác trong tay, âu yếm họ như âu yếm chị. Niềm tin và tình yêu chị dành cho anh quá lớn, đến nỗi khi biết sự phản bội của anh, chị bất ngờ đến sửng sốt, tê dại cả người.
      Quyết định ly hôn của chị làm mọi người ái ngại. Mẹ chị khuyên: “Đàn ông ai chẳng có lúc lạc lòng. Nó đã biết lỗi thì tha thứ đi con ạ. Như mẹ từng tha thứ bố mày ấy”.
      Có lẽ trong tình yêu, khó có lời khuyên nào áp dụng thật chính xác cho từng trường hợp. Chị biết rõ mình không thể lướt qua mọi chuyện được như mẹ, xem như không có gì. Sống tiếp tục với anh, nằm bên anh mỗi ngày để chỉ nghĩ đến hình ảnh anh nằm với người khác ư? Chị chịu không nổi.
      Khi chị nói thẳng điều đó, anh lặng người. Trông chị như một người khác hẳn, quyết liệt và lạnh lùng. Anh cố vớt vát bằng cách đem Cà Rốt và Củ Hành ra thuyết phục: “Em ơi, đừng để các con phải liên lụy. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng ly dị , được không?”.
      Chị tàn nhẫn nhìn anh: “Không ly dị, để sống giả dối như nhiều người khác sao? Em không muốn vậy. Khi các con lớn, chúng nó sẽ hiểu”.
      Nước mắt ứa ra, anh khóc không kiềm chế trước mặt chị, nhưng chị vẫn dửng dưng. Lòng chị đã nguội lạnh hẳn kể từ khi biết anh phản bội. Kể từ giờ phút này, chị sẽ chỉ cư xử như một người không có trái tim.
      Ra tòa, anh bảo: “Tôi có lỗi. Tòa cứ xử theo ý vợ tôi. Sao cũng được”. Chị lạnh lùng đề nghị: “Chia đôi mọi thứ. Anh ấy và con trai ở trên lầu. Tôi và con gái ở dưới nhà. Xây lối đi riêng, không ai làm phiền ai”.
      Họ đã ly dị được hơn nửa năm. Cà Rốt và Củ Hành dần dà cũng quen cuộc sống chia đôi của bố mẹ. Bố thì dễ rồi. Nhà bố thường mở cửa rộng, Cà Rốt muốn lên lúc nào cũng được. Nhưng con bé không dám. Mẹ khe khắt lắm.
      Một lần thấy Cà Rốt lên nhà với bố, mẹ giận dữ quát ầm lên. Cà Rốt phải lủi thủi đi về trước ánh mắt buồn rầu của bố. Từ đó, nhà mẹ luôn đóng cửa. Cà Rốt và Củ Hành chỉ còn gặp nhau lúc đi nhà trẻ.
      Cũng may là mẹ không đổi trường. Chứ nếu mẹ đổi, hai chị em sẽ lâm vào hoàn cảnh “gần nhà xa ngõ” cho xem.
      Thường lệ, bố đưa Củ Hành đi học muộn, nhưng luôn đón sớm nửa giờ. Bố xin cô giáo được gặp Cà Rốt. Ban đầu, cô giáo cũng lúng túng, khó xử vì như thế là sai quy định của trường. Nhưng nhìn ánh mắt van nài của bố, cô thấy tội.
      Cô bảo: “Anh đừng gặp cháu lâu quá. Mười lăm phút được rồi”. Bố mừng rỡ, vâng dạ rối rít. Thế là hai bố con được gặp nhau trò chuyện mỗi ngày. Bố hay hỏi Cà Rốt: “Mẹ có khoẻ không? Tối mẹ có thức khuya không? Mẹ có hay khóc không?”. Rồi bố xoa nắn chân tay, ôm Cà Rốt vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh của con mà nước mắt ứa ra.
      Bố dặn: “Đừng cho mẹ biết bố hay gặp con nhé”. Bố không dặn, Cà Rốt cũng giấu kín. Dại gì nói ra cho mẹ cấm nhỉ? Nó còn dặn ngược lại bố: “Bố nhớ đón Củ Hành trước khi mẹ đón con nhé. Để mẹ đừng thấy bố con mình gặp nhau”.
      Bố lại chảy nước mắt. Chỉ mới nửa năm mà Cà Rốt đã “bà cụ non” như thế rồi sao? Bố hối hận quá.
     Trưa hôm ấy, đột nhiên bố nhìn thấy mẹ ở ngã tư đường. Mẹ đang đứng mặc cả để mua trái cây, không nhìn thấy bố.
     Gương mặt mẹ trắng trẻo, ửng hồng dưới nắng. Chiếc áo màu tím và bờ vai quen thuộc làm lòng bố nhói đau. Lập tức, bố chạy xe lên vỉa hè, tấp vào sau một gốc cây, âm thầm nhìn mẹ. Khi mẹ đi rồi, bố vẫn đứng lặng nhìn theo đốm màu tím nhỏ dần rồi khuất hẳn.
      Tự nhiên, bố mệt mỏi đến cực độ. Móc trong túi chiếc điện thoại di động, bố gọi về cơ quan, cáo ốm để xin nghỉ buổi chiều. Từ ngã tư gặp mẹ, bố đi lòng vòng, lòng vòng mãi dưới nắng rồi tấp vào một quán bia quen. Từng chai, từng chai, bố uống cạn.
      Người chủ quán đến kéo ghế ngồi chung: “Sầu đời hả bạn? Để tôi uống cùng”. Không hiểu sao bố lại uống nhiều như vậy? Và nói nhiều nữa. Bố nói hết những ẩn ức trong lòng. Rằng bố yêu mẹ lắm. Từ khi mẹ ly dị bố, bố càng yêu mẹ hơn.
      Nhưng bố cũng oán mẹ nhiều bằng bố yêu mẹ. Rằng sao mẹ sắt thép, cứng lòng như thế? Rằng tội nhân phạm tội trọng, khi hối lỗi còn được ân xá, mà mẹ thì kiên quyết chặt đứt đường về của bố. Rằng bố nhớ Cà Rốt biết bao. Bố thèm ăn cơm của mẹ nấu biết bao. Tại sao mẹ có thể quên đi những ngày hạnh phúc của mẹ và bố?
      Tại sao mẹ chỉ nhớ tội lỗi xấu xa của bố mà quên những kỷ niệm đẹp bố từng làm?…
     Càng nói, bố càng uống. Người chủ quán bỏ đi lúc nào, bố cũng không biết. Đèn đường lên lúc nào, bố cũng không hay. Bố quên luôn giờ đó Củ Hành. Mà bố đón làm sao được khi đã gục trên bàn ngủ thiếp thế kia?

***

      Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê quen thuộc. Chỗ ngồi và chiếc bàn cũng quen thuộc.
      Anh hút thuốc liên tục. Chiếc gạt tàn dần đầy lên. Mấy lần chị suýt bảo anh ngưng hút, nhưng lại bặm môi im lặng. Bây giờ, anh muốn làm gì cứ làm, chị chẳng quan tâm. Nhưng khi anh cất tiếng, sự căng thẳng của chị chùng dần. Rồi nước mắt chị rớt xuống.
      Anh bảo: “Anh vẫn lén gặp Cà Rốt mỗi chiều ở trường. Anh nhớ con lắm. Nhớ mùi mồ hôi của nó. Nhớ những câu hỏi vặn vẹo khiến anh điên đầu trước kia. Anh cũng nhớ em. Mỗi đêm, anh đều nằm áp tai xuống gạch, lắng nghe tiếng động ở dưới nhà để tưởng tượng em đang làm gì? Cà Rốt đang làm gì?”.
      “Có hôm, anh ra cầu thang xoáy, áp tai vào vách như một thằng ăn trộm, thèm nghe một tiếng em cười mà không được. Một lần, anh đang ngồi như thế thì Củ Hành thức dậy. Nó mò ra cầu thang xoáy và thấy anh ở đấy. Hai bố con anh đã ôm nhau ngồi rất lâu để chỉ nói về em và Cà Rốt. Củ Hành bảo: “Con ghét ly dị. Con nhớ mẹ và Cà Rốt. Con muốn uống sữa mẹ pha. Bố ơi, đừng chơi trò ly dị nữa nhé”.
      “Đây là trò chơi hả em? Anh cũng ước nó chỉ là trò chơi để mình chấm dứt, không chơi nữa. Trò chơi gì mà tàn nhẫn quá, làm khổ cả bốn người? Em muốn anh phải làm gì bây giờ để được em tha thứ? Sao em lại giao Củ Hành cho anh mà không giữ cả hai đứa với nhau? Phải chăng em muốn anh nhìn rõ tội lỗi của mình? Rằng vì anh mà con cái phải mỗi đứa mỗi nơi?”.
      “Anh nhìn rõ lắm rồi, em ơi. Nhất là đêm hôm qua, khi anh đứng nhìn hai đứa con mình ngủ trong giường. Em cho anh gửi Củ Hành lại. Ngày mai, anh thuê người tới đập cầu thang xoáy bên ngoài, mở lại lối cầu thang bên trong. Em không muốn thấy mặt anh nữa thì để anh đi, miễn em được thoải mái. Miễn Cà Rốt và Củ Hành được sống bên nhau”.
      “Anh không đem theo một thứ gì cả, cũng không cần tiền. Khi hạnh phúc đã mất, tiền bạc, tài sản cũng thành vô nghĩa. Hôm nay, anh mời em ra đây chỉ để nói với em như thế mà thôi …”.

      Nước mắt chị chảy tràn. Trên tất cả mọi điều, chị vẫn còn yêu anh lắm. Anh là người đàn ông duy nhất mà chị yêu. Xa anh, chị không chỉ hành hạ anh mà còn hành hạ chính mình. Chị biết chuyện anh gặp Cà Rốt mỗi ngày. Biết tất cả.
      Trẻ con ngủ mớ thường nói ra hết những gì chúng cất trong lòng. Nửa đêm, Cà Rốt ôm cổ mẹ mà tưởng là bố, thủ thỉ: “Mẹ sửa bếp điện mãi mà không được, cứ bị giật hoài, bố ạ. Tội nghiệp mẹ nhỉ? Còn bố vá quần cho Củ Hành bị kim đâm vào tay phải không? Cũng tội nghiệp bố luôn. À, ngày mai khi bố đến, bố mua cho con que kem nhé. Con thèm ăn kem lắm, nhưng mẹ chẳng mua gì cả …”.
      Rồi Cà Rốt lại nói, như nói với Củ Hành: “Ngày mai chị bảo mẹ pha sữa rồi đổ vào chai, đem đi cho Củ Hành nghe. Hay chị giấu mẹ, đổ sữa của chị vào chai cũng được. Chị uống mãi, chán lắm. Còn Củ Hành lại thèm …”.
      Càng nghe, chị càng xót. Chui đầu vào gối, chị cắn răng khóc rưng rức. Chị cũng nhớ Củ Hành, nhớ anh đến điên dại. Đêm nằm, chị cũng lắng nghe bước chân anh đi đi, lại lại trên lầu.
      Thỉnh thoảng, chị lại lục tủ lấy chiếc áo của anh ấp mặt vào và khóc thầm. Nghe tiếng anh ho, lòng chị nhói buốt. Chị khao khát được anh ôm vào lòng, được xoa tay vào chiếc cằm lởm chởm râu của anh để âu yếm, được nép vào ngực anh, ngửi mùi mồ hôi nồng nồng quen thuộc …
      Nhưng, người phụ nữ ấy cũng đã nép vào ngực anh, cũng ngửi mùi mồ hôi của anh. Chị lịm đi vì giận hờn, vì ghen tức. Chị không chấp nhận chia sẻ điều riêng tư ấy với bất kỳ ai.
      Nhìn đôi mắt thâm quầng của chị, mẹ lắc đầu: “Ghen có năm bảy đường ghen, nhưng ghen mà đày ải mình như mày, mẹ mới thấy có một.
      Nghe lời mẹ, tha lỗi cho chồng đi con. Tao nghe người ta bảo dạo này nó cũng sa sút tinh thần, sức khoẻ tồi tệ lắm …”.
      Chị gắt: “Mẹ nói cứ như đùa. Đã ly dị rồi mà còn tha thứ nỗi gì. Mẹ đừng làm con rối tung lên nữa”.
      Mẹ dỗi: “Vâng, tôi xin lỗi. Chuyện của chị tôi không có quyền xía vào. Nhưng tôi xót cho cháu tôi lắm. Chúng nó có lỗi gì mà phải xa bố, xa mẹ, sống mỗi đứa mỗi nơi chứ? Cứ ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình thì đừng sinh chúng nó ra. Ngày trước ấy à? Tôi mà không tha thứ cho bố chị, giờ này không chừng chị sống với mẹ ghẻ, chứ không phải tôi đâu”.
      Nghe mẹ nói mà chị lạnh cả người. Sao chị không nghĩ ra điều ấy nhỉ? Nếu …, nếu người đàn bà kia trở thành mẹ ghẻ của Củ Hành, chị biết làm thế nào? Chị không muốn điều ấy xảy ra. Không phải vì chị sợ bà mẹ ghẻ ấy không thương yêu Củ Hành. Cái chính là trong sâu thẳm tâm hồn, chị không muốn mất anh.
      Mắt chị càng thâm quầng hơn vì những đêm mất ngủ. Chị hối hận vì đã quyết liệt ly dị chồng.

***

      Anh lặng lẽ nhìn chị. Câu hỏi bật ra khiến anh cũng run rẩy cả người: “Em còn yêu anh không? Em thù ghét anh, ly dị anh, nhưng trong lòng em còn yêu thương anh chút nào không? Nếu còn, dù chỉ là sợi chỉ mong manh, anh cũng xin em cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu. Anh ngàn lần cầu xin em …”.
      Nước mắt nhòa nhạt, nghẹn cứng trong lồng ngực, chị cứ nức nở, nức nở mãi. Thế rồi, chị đặt bàn tay run rẩy của mình lên tay anh. Anh lặng người.
      Ở nhà trẻ, chỉ còn Cà Rốt và Củ Hành chơi lò cò trên sân.
     Củ Hành bảo: “Hôm nay bố lại quên đón em rồi”. Cà Rốt cười: “Thì về với mẹ và chị. Càng sướng”. Củ Hành lại bảo: “Nhưng sao hôm nay mẹ cũng đón chị muộn thế?”. Cà Rốt tròn xoe mắt: “Ừ nhỉ”.
      Hai đứa không chơi lò cò nữa, đứng gí mũi vào ô mắt cáo. Vừa lúc đó, những ánh đèn loang loáng rọi vào.
     Củ Hành reo: “Bố đến rồi”. Cà Rốt cũng reo: “Mẹ đến rồi”.
    Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật tay Củ Hành: “Nhìn kìa. Bố nắm tay mẹ”. Củ Hành toét miệng cười: “Em đã bảo mà. Chơi mãi trò ly dị, chán lắm…"

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Đọc Azit Nexin: Sự hối tiếc

HG: HG dành truyện ngắn  (dưới dạng một bức thư) này của nhà văn yêu thích, cho một ngày 1/6 của... người lớn.
SỰ HỐI TIẾC
                                                                                                            Azit Nexin
Istanbun 7.12.1963
Zeynep,
     Bạn rất thích những lá thư của tôi, bạn khen để tôi cố viết cho hay, cho thú vị chứ gì ? Dù sao tôi cũng xin cảm ơn bạn đã động viên khuyến khích tôi. Nhưng thư trước có lần bạn viết : Thư tôi toàn những chuyện buồn cuời. Rất tiếc lần này tôi bắt buộc phải kể những chuyện không vui lắm. Chính thầy giáo đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện này, làm tôi vô cùng cảm động.
      Sáng hôm kia, trong giờ tập đọc, thầy gọi Huseyn lên bảng đọc bài. Khi nó đọc đến đoạn nói về sự hối tiếc, thầy giáo đã cho dừng lại để giảng kỹ cho chúng tôi hiểu khái niệm tình cảm này. Sau khi nói đã khá nhiều, thầy hỏi cả lớp :
- Các em đã rõ thế nào là sự hối tiếc chưa?
      Tất cả đồng thanh trả lời :
- Thưa thầy, rõ ạ!
      Thầy giáo nói tiếp:
- Thế thì bây giờ các em hãy nói cho thầy một vài thí dụ, nếu các em đã hiểu cả rồi.
      Bạn có nhớ Yasa không ? Chắc bạn còn nhớ, lúc nào nó chẳng ngồi bàn cuối lớp. Đó là một học sinh chúa trùm nghịch ngầm, lúc thì nó soạn tem chơi, lúc nó vẽ tranh vui quấy phá, trêu chọc mọi người. Thầy giáo chỉ ngay nó và hỏi :
- Yasa, trong đời đã bao giờ em phải hối hận lần nào chưa ?
      Yasa đâu có nghe thầy giảng cho nên chả hiểu mô tê gì về sự hối tiếc cả. Nhưng là một đứa cũng khá láu lỉnh, nhanh trí, nó đắn đo suy nghĩ một giây, nếu trả lời có, thế nào thầy cũng hỏi tiếp thì gay, nó liền trả lời :
- Thưa thầy chưa bao giờ ạ, em chưa gặp chuyện đó.
      Thầy giáo vặn lại nó :
- Sao vậy? Chả lẽ trên đời có người chưa bao giờ phải hối hận điều gì hay sao ?
      Nó vẫn kiên quyết trả lời :
- Riêng em chưa gặp bao giờ ạ! ...
      Bạn có nhớ Nese không? Cái con bé lắm mồm, lắm miệng và chuyện gì cũng ra vẻ biết hết cả ấy mà. Lúc nào nó cũng ra điều ta đây học giỏi. Nó hay nhìn thẳng vào mắt thầy, đợi thầy gọi lên bảng khi nó thưộc bài. Hôm đó, nó ngọ nguậy liên tục cho thầy để ý, rồi giơ tay rõ cao :
- Thưa thầy em ạ, em xin nói ạ ...
      Thầy giáo thấy, và chỉ nó :
- Nào, em nói đi! Có phải em đã từng hối tiếc về một hành động nào đó trong đời, có phải không? Em hãy nói cho các bạn nghe coi.
      Con bé vội vàng trả lời theo ý thầy :
- Vâng ạ, em đã từng gặp phải chuyện hối tiếc ...
- Vậy thì em kể cho mọi người nghe đi ...
      Nhưng Nese như bị hẫng, chắc nó không ngờ thầy lại bắt nó kể. Để thoát khỏi tình cảnh nan giải đó, nó hỏi lại thầy :
- Em phải kể chuyện nào ạ ?
      Cả lớp cuời ồ. Thật đáng thương cho Nese, chắc nó phải hỏi vậy để có thì giờ mà bịa ra một chuyện gì đó thôi. Thầy giáo thường ngày khá nghiêm nghị, lúc đó cũng mỉm cuời hỏi :
- Sao thế Nese? Chả lẽ em đã nhiều lần phải hối tiếc thế rồi kia à ? ... Thì hãy kể một chuyện nào đó xem sao.
      Cũng như mọi lần, Nese bắt đầu ho khan và nuốt nước miếng liên tục. Sau mỗi câu, thậm chí sau cả mỗi từ, nó lại nuốt khan ực một cái. Nó bắt đầu câu chuyện đại khái như sau :
- Thưa ... chúng ta cần kính trọng người già và yêu mến trẻ con ...
      Nese đã làm cả thầy giáo cũng sốt ruột, không biết nó định kể chuyện gì sau lời khuyên chung chung ấy. Thầy hỏi nó :
- Rồi ... sau đó thì sao ?
      Nese tiếp tục rặn ra, khó nhọc từng câu :
- Có một bà mẹ đang dạy dỗ khuyên bảo đứa con đủ thứ trong nhà thì có người đến gõ cửa. Bà ta nhìn ra cửa sổ xem ai, đó chính là bố chồng của bà ta. Người đàn bà bảo con :
"Hãy ra mở cửa cho ông nội. Nói với ông là mẹ không có nhà nhé!" Đứa trẻ ra mở cửa :
"Nội ơi, mẹ con đi chợ rồi !" Ông già bảo đứa cháu : "Cháu vào nói với mẹ, đã muốn nói dối thì đừng ra đứng ở cửa sổ nữa", rồi ông ta bỏ về ...

      Sau khi nuốt khan mấy lần nữa, Nese im lặng không nói gì thêm. Thầy giáo hỏi nó :
- Chuyện xảy ra với em thế à?
      Nese đỏ mặt lên :
- Không ạ, đó là em đọc được ở trong sách.
- Thế thì tại sao em lại hối tiếc ?
- Thưa thầy em đâu có hối tiếc, người đàn bà trong chuyện mới phải hối tiếc, vì đã nói dối bố chồng chứ ạ ...
      Thầy còn gọi mấy học sinh nữa, nhưng chẳng có đứa nào nói được một chuyện gì về sự hối tiếc của bản thân mình. Chúng kể khá nhiều chuyện, nhiều sự việc rất hay, nhưng toàn là chuyện của người khác, giả thiết rằng có sự hối tiếc.
      Cuối cùng thầy giáo nói :
- Có lẽ các em chưa thật hiểu thế nào là sự hối tiếc chăng ? Một người sẽ cảm thấy hối tiếc khi gặp chuyện rất buồn. Người đó phải thấy tiếc vì hành động của mình đã làm người khác phải gánh chịu hậu quả xấu ... - Suy nghĩ một lát, thầy nói tiếp - Thầy sẽ kể cho các em nghe một câu chuyện làm thí dụ, để các em hiểu rõ việc này.

      Chúng tôi im lặng lắng nghe thầy, trong lớp không còn nghe thấy một tiếng động nhỏ ngoài tiếng nói của thầy :
- Hồi đó, thầy đang học trường trung học. Thầy hiệu truởng của trường nổi tiếng là người rất nghiêm khắc ...
      Tôi vểnh tai lên mà nghe, giọng thầy trầm ấm, rất xúc cảm :
- Dịp ấy, khoảng đầu năm học. Lớp thầy có thêm một học sinh mới, từ trường khác chuyển đến. Chúng tôi cũng chưa kịp biết tên của cậu ta là gì. Chỉ kịp để ý là lúc nào cậu ta cũng đút tay trái vào túi quần. Chưa bao giờ chúng tôi thấy cậu ta bỏ cánh tay đó ra ngoài. Chẳng biết vì sao, cậu ta còn rất ít làm quen với các học sinh khác. Vì thế cũng chưa có ai có dịp hỏi xem tại sao cậu ta lại cứ đút tay vào túi quần như vậy. Một hôm trong giờ ra chơi, chúng tôi đang vui đùa trên sân trường thì thầy hiệu truởng đi qua giữa đám học sinh. Chúng tôi chợt thấy thầy gọi cậu bạn mới lại. Cậu bạn vô tình đi qua trước mặt thầy mà tay vẫn bỏ nguyên trong túi quần. Nghe thầy giáo to tiếng với cậu bạn, cả lũ chúng tôi xúm quanh xem sự thể sẽ ra sao. Tôi đã nói là thầy hiệu truởng rất nghiêm khắc. Lúc đó ông bắt đầu nổi cáu :
- Tại sao em bỏ tay trong túi ? Em không biết xấu hổ à ?
      Cậu bé không trả lời, mặt cúi gầm xuống đất. Học sinh đã quây tròn xung quanh hai thầy trò thành một vòng rộng. Thầy hiệu truởng quát to hơn :
- Em bỏ tay ngay ra khỏi túi!
      Cậu bé đứng im, không nói gì.
- Này, mày có nghe thấy gì không hả ? Tao nói với mày đấy, mày điếc à ?
      Cậu bé run run, lắp bắp :
- Thưa thầy, con có nghe thấy ạ ...
- Thế tại sao mày không rút tay ra ? Bỏ ra ngay!
      Cậu bé chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn các bạn xúm đông xung quanh rồi nhìn thầy hiệu truởng luỡng lự ... rồi tay cậu bé vẫn để nguyên trong túi quần. Thầy hiệu truởng đã phát cáu lên cực độ, ông hét :
- Mày không muốn bỏ cái thói du côn của mày đi, có phải không ? Tao bảo lần cuối : rút tay ra!
      Cậu bé lắp bắp gì đó rồi đứng im như hóa đá. Tức giận quá, ông hiệu truởng tát cho nó một cái như trời giáng. Bị mất thăng bằng, cậu bé ngã nhào xuống đất. Chúng tôi chết lặng người, không một tiếng động. Lúc đó, cả thầy hiệu truởng cũng lặng đi. Tay cậu bé bật ra khỏi túi chống xuống đất như một khúc cây. Đó là một cánh tay cụt, đã mất hết cả bàn tay. Chúng tôi chợt hiểu rằng cậu bé xấu hổ về cánh tay cụt vì thế nó hay né tránh bạn bè và luôn luôn bỏ tay vào túi.
      Đột nhiên thầy hiệu truởng ràn rụa nước mắt. Ông cúi xuống nâng cậu bé dậy và nói với nó bằng giọng thật dịu dàng :
- Trời ơi ... Tại sao em không nói cho thầy biết từ đầu ?
      Sau đó, thầy dắt tay nó vào phòng làm việc của thầy. Từ lần xảy ra ấy, chúng tôi không còn gặp lại cậu bé cụt tay ở trường nữa. Về sau chúng tôi được biết thầy hiệu truởng đã xin lỗi cậu ta và cả gia đình về chuyện đó. Ông còn xin được đỡ đầu nó mãi mãi ... Nhưng cậu bé chẳng bao giờ đến trường tôi nữa. Đó là câu chuyện buồn mà thầy đã được chứng kiến tận mắt.
      Thầy đã ngừng kể rồi mà tất cả chúng tôi còn yên lặng không ai nói câu nào, mọi người đều bị câu chuyện thu hút.
      Chuông báo giờ nghỉ đã reo vang. Trước khi ra khỏi lớp, thầy giáo còn nói với chúng tôi :
- Thầy đã tin rằng hồi đó ông hiệu truởng đã phải hối tiếc mãi vì câu chuyện đáng buồn đó. Như thế gọi là sự hối tiếc đấy các em ạ ...

      Một lát sau, chợt Nese nhận xét :
- Nhưng mà này, thầy giáo chúng ta cũng kể một câu chuyện của người khác đấy chứ! Chuyện đó có xảy ra với bản thân ông đâu ?
      Đúng thế thật. Thầy giáo cũng đã làm như các bạn tôi thôi, đó là câu chuyện hối tiếc của người khác.
      Yasa đã giải thích như thế này :
- Các bạn ơi, tôi hiểu rồi ... Chẳng có ai nhớ ra sự hối tiếc của riêng mình. Ai cũng chỉ thấy xúc động về sự hối tiếc mà đáng lẽ người khác phải cảm thấy thôi!

      Hôm sau đến lớp, Đemir đã bô bô nói :
- Hôm qua tôi đã hỏi ba rồi, ba tôi nói đại khái như thế này "Trẻ con chưa thể biết đến sự hối tiếc, bởi vì chúng chưa có đủ vốn sống, chúng chưa được chứng kiến nhiều việc trong đời để sau đó chúng phải hối hận. Muốn biết đến sự hối tiếc, trước tiên trẻ con phải lớn lên đã, chúng phải trở thành người lớn, rồi sau đó mới biết thế nào là hối hận ..."
      Tôi thấy lời giải thích này có vẻ hợp lý. Còn bạn, bạn nghĩ sao ?
      Mỗi buổi chiều đi học về, tôi đến vội hỏi mẹ tôi xem có thư từ gì của bạn không. Tôi hi vọng bạn sẽ luôn luôn trả lời tôi ngay sau khi nhận được thư. Mong bạn có nhiều sức khỏe.
Bạn thân thiết,
Acmét
                              ("Con cái của chúng ta giỏi thật"- Bức thư thứ Tám. Vũ Ngọc Tân dịch)

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Mùa sen


 
Lá sen là một con thuyền 
Đôi ta chèo chống, bốn bên hương đằm
Hương sen đẩy ánh trăng rằm
Lên cao cùng gió thì thầm không gian
Sóng hồ: sóng mắt em lan 
Đắm thuyền do nước hay tràn ngập hương?...
1993. Vũ Phượng Ngọc 




http://files.myopera.com/traihatinh/albums/825659/A%20HOA%20SEN%204%20IMG_9608.jpg


Hoa khoi bao chi tre trung ben sen ho Tay

Sen là ứng cử viên nặng kí cho Quốc hoa, Tin tức trong ngày, quốc hoa,sen,Ấn Độ,hình ảnh đẹp,lịch sử

http://anh.24h.com.vn/upload/2-2012/images/2012-06-18/1339981600-miss-teen-xuan-mai-19.jpg

Sen hồng được bình chọn là quốc hoa




Còn một nửa mùa senCÒN MỘT NỬA MÙA SEN

Một nửa chiếc lá sen
không vẽ cho ta lối về cực lạc
để lại một nửa mùa sen
đang chìm dần vào sương khói

Để em không nhìn thấy anh
từ một nửa mùa hoa đang tàn héo kia
để anh nhìn vào chính mình
                                                         từ một nửa đã khuất
 
                                                         Dưới đáy sâu
                                                         còn một nửa chiếc lá sen đang thở
                                                         còn một nửa mùa sen khác
                                                         đang sống đời sống của chính chúng ta

                                                         Mùa cũ lá thay
                                                         những giấc mơ già nua
                                                         anh như con đường mỗi ngày một ngắn lại
                                                         anh như bài ca cũ
                                                         chút ánh sáng còn lại mỗi ngày một mòn đi

                                                         Anh như hơi thở không còn tươi mới
                                                         không rung động nổi chính mình
                                                         sau nỗi đau không tên tuổi
                                                         giấc mơ cũ mùa thay những bóng cây già nua...
                                                                                                              Nguyễn Việt Chiến


Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Khả năng lắng nghe, thấu hiểu của 12 cung Hoàng Đạo (*)


 


Top 1. Song Ngư:
Song Ngư khi cậu ấy không thật sự chú ý đến nội dung câu chuyện nhưng luôn biết rõ cái cảm giác của bạn lúc ấy nhất và khiến bạn có cảm giác được lắng nghe, được thông cảm. Con người này quả không hổ danh chòm sao nhạy cảm nhất trong 12 cung hoàng đạo.

Top 2. Bảo Bình:
Bảo Bình là người không chỉ thuộc về tuýp lắng nghe, cậu ấy còn đặt ra nhiều câu hỏi để giúp bạn giãi bày tâm sự dễ hơn. Bạn có thể cho rằng họ tò mò, nhưng với Bảo Bình, một vấn đề có thể có nhiều mặt của nó, tại sao lại không khai thác hết để dễ hiểu nhau. Không quá cứng nhắc vốn là phương châm mà Bảo Bình nên ghi nhớ đấy nhé!

Top 3. Xử Nữ:
Là người tinh tường và nhạy cảm trong cảm xúc, Xử Nữ ít khi cần phải nghe hết câu chuyện để hiểu bạn muốn nói gì hoặc suy nghĩ của bạn ra sao. Xử Nữ lại còn biết lựa lời một cách cẩn trọng nhất trong lúc tinh thần bạn không ổn. Một bí mật nho nhỏ là nhiều khi cậu ấy nghe như một nghĩa vụ xã giao chứ chẳng quan tâm gì mấy đến chuyện của bạn.

Top 4. Cự Giải:
Nếu bạn cần một người lắng nghe để nhiệt liệt ủng hộ bạn hay cho bạn những lời khuyên sáng giá thì Cự giải có thể không phải là một chuyên gia. Tuy nhiên, cậu ấy lại là những người thấu hiểu những lời bạn nói nhất, mang lại cho bạn sự bình yên nhất.

Top 5. Thần Nông (Hổ Cáp):
Suy nghĩ của Thần Nông thường không chỉ đơn giản là nghĩa đen mà còn cả nghĩa bóng của sự việc. Cách suy nghĩ của cậu ấy rất có chiều sâu nên hiểu được ra những điều mà chính bạn còn chưa hiểu. Nếu cần một người lắng nghe và cho bạn lời khuyên cẩn trọng thì hãy tìm đến Thần Nông nhé.

Top 6. Kim Ngưu:
Là người có suy nghĩ chiều sâu nhưng Kim Ngưu thường kiệm lời bởi thường thì suy nghĩ của cậu ấy sẽ bất đồng với bạn. Vì vậy, để tránh làm bạn thêm tổn thương Kim Ngưu chọn cách lắng nghe. “Luôn luôn lắng nghe nhưng không luôn thấu hiểu” là phương châm của con người này.

Top 7. Thiên Bình:
Thiên Bình đôi khi có thể làm bạn khó chịu vì cậu ấy không chỉ nghĩ cho bạn mà còn nghĩ cho cả nhóm người ở phía đối lập với bạn. Thiên Bình lắng nghe điều bạn muốn nói nhưng hiểu nhiều hơn điều bạn cần cậu ấy quan tâm.

Top 8. Ma Kết:
Ma Kết khi lắng nghe câu chuyện của ai đó họ sẽ thường thiên về lắng nghe mặt lí trí để phân tích, tức là những chuyện “có khói thì ắt là do lửa”… Cậu ấy thường không hiểu được hết cảm xúc của bạn và có khi cho lời khuyên mà bạn không muốn nghe.

Top 9. Song Tử:
Nhiều người cho rằng kể những bí mật cho Song Tử thì khá nguy hiểm, bởi tin tức có thể bay đi trước khi bạn kịp ngoảnh đầu nghĩ lại. Tuy nhiên, Song Tử thường xếp mọi chuyện nằm ở mức bình thường. Cậu ấy thậm chí chẳng can dự nếu bạn không phải là người họ quan tâm, nghe để hiểu rồi nhiều khi thôi luôn, không đả đụng gì tới. Do đó, độ nguy hiểm của việc phát tán thông tin của Song Tử cùng lắm là 70% thôi.

Top 10. Nhân Mã:
Đừng kể chuyện vắn tắt hay nói xa nói gần với Nhân Mã bởi bạn sẽ làm cậu ấy nổi cáu đấy. Đã muốn tâm sự với con người này thì phải sẵn sàng nói thẳng, nói thật và cố gắng nói càng gọn càng tốt. Mức độ kiên trì lắng nghe của Nhân Mã nằm ở mức nào là tùy thái độ của bạn.

Top 11. Sư Tử:
Bộp chộp chưa nghe hết câu đã chọn ngay một quyết định rất máu lửa, hoặc cùng chết chứ quyết không nhường đối thủ. Có một điểm khá đáng quý ở Sư Tử đó là cậu ấy khá trọng tình cảm, dù bận bịu mấy cũng sẽ lắng nghe tâm sự của bạn.

Top 12. Bạch Dương:
Bạch Dương thường là người có cái cái nhìn đơn giản về một vài khía cạnh của vấn đề. Cậu ấy thường thích tham gia ý kiến hơn là chỉ lắng nghe. Về một số vấn đề trong cuộc sống, Bạch Dương có thể cho lời khuyên tốt nhưng về chuyện tình cảm thì con người này hơi khờ khạo để hiểu những cảm xúc phức tạp của ai đó.
---------------------------------------------------
(*) Theo sinh nhật (dương lịch- lịch mặt trời), mỗi người sẽ thuộc một trong 12 cung:
Bảo Bình (20/1 - 18/2)
Song Ngư (19/2 - 20/3)
Bạch Dương (21/3 - 19/4)
Kim Ngưu (20/4 - 20/5)
Song Tử (21/5 - 21/6)
Cự Giải (22/6 - 22/7)
Sư Tử (23/7 - 22/8)
Xử Nữ (23/8 - 22/9)
Thiên Bình (23/9 - 22/10)
Hổ Cáp (23/10 - 21/11)
Nhân Mã (22/11 - 21/12)
Ma Kết (22/12 - 19/1)         

Một tấm ảnh



941741_189599241197133_672525725_n

      Cảnh tượng cảm động trên đã được nhiếp ảnh gia Minzayar của hãng Reuter ghi lại vào tháng 11/2012 tại một ngôi làng ở Myanmar. Người dân địa phương cho biết, chó mẹ chết do bị phỏng nặng trong một cơn hỏa hoạn. Cho đến thời điểm trong ảnh, cún con tội nghiệp đã ngồi cạnh xác mẹ nó 6 ngày. Các phóng viên Reuters đã hỏi những người trong làng xem có ai chịu nhận nuôi chú cún không nhưng đều nhận sự từ chối. Cuối cùng, chú cún được gửi cho một ngôi chùa gần đó chăm nom.
                               (Theo facebook.)

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Một câu chuyện cho ngày Lễ Phật đản

HG: Hôm nay là ngày Lễ Phật đản [1], mình tình cờ thấy bài dưới đây được viết cho ngày này năm ngoái. Từng đọc các tư liệu về bà Trần Lệ Xuân và chế độ Ngô Đình Diệm nên một số thông tin của bài viết làm mình chú ý, nhiều suy nghĩ...
Bà nay đã thành người thiên cổ...
Mình là dân ngoại đạo, nhưng bởi những sự kiện lớn liên quan đến câu chuyện cũng đã đi vào trang sử đau thương của dân tộc Việt Nam...

CHUYỆN LÁ CỜ PHẬT GIÁO NGÀY PHẬT ĐẢN VỚI BÀ TRẦN LỆ XUÂN (trích)

Xem hình      Trong tâm trạng chán chường của một người Phật tử đất Sài thành trước một mùa Phật đản nữa không lấy gì làm vui, đồng thời mỏi mòn mong muốn các tư gia Phật tử treo cờ Phật nhân ngày lễ quan trọng này sau nhiều năm tháng dài lãnh đạo PGVN không quan tâm về vấn đề này; thì sáng nay đọc được tin tức bà Trần Lệ Xuân qua đời.
      Theo đài BBC, bà Trần Lệ Xuân , vợ  ông Ngô Đình Nhu, đã qua đời  hôm 24.4.2011, ở tuổi 87, tại một bệnh viện ở Rô-ma nước Ý. Ông Nhu làm cố vấn cho người anh ruột của mình Ngô Đình Diệm, giai đoạn từ 1955 – 1963. Ông Diệm thì không lập gia đình  nên mặc nhiên bà Trần Lệ Xuân được mệnh danh “Đệ Nhất Phu Nhân". Sau biến động  1.11.1963, lúc đó bà đang ở Mỹ. Kể từ thời điểm đó cho đến ngày nhắm mắt, bà không trở về Việt Nam một lần nào. Năm 1968, người con gái cả của bà là Ngô Đình Lệ Thủy đã qua đời vì tai nạn giao thông, bà vẫn còn hai người con trai và một người con gái [2].
 
         Trước thông tin này, tôi có hơi lặng người đôi chút, không phải chỉ để dành một chút sát na hiếm hoi ấy tưởng niệm một  người ra đi mà quan trọng hơn là thẫn thờ trước một cuộc đời, một gia đình phải gánh chịu cái quả do chính mình, gia đình mình tạo nên,  trong những tháng năm ngắn ngủi cầm quyền của  gia đình mình .
 
         Theo nhận định cá nhân tôi, trong những năm tháng dài sống ẩn  mình khép kín, bà Trần Lệ Xuân  đã làm được hai việc tốt đẹp và ý nghĩa nhất trong chính cuộc đời của bà. Việc thứ nhất, đầu năm 1980, bà đã sai trưởng nam là Ngô Đình Trác qua Mỹ tìm cách tiếp xúc với thầy (Hòa Thượng Thích Mãn Giác-chùa Việt Nam ở Los Angeles-NV), xin thầy hỷ xả cho cái tội gia đình bà đã làm khổ mấy thầy và xin thầy nhân lễ Vu Lan gia tâm cầu siêu cho thân sinh (ông bà Trần Văn Chương – NV) và cầu an cho gia đình bà. Trác vâng lời mẹ đến Mỹ…Đêm đó, chính thầy khai chuông  và niệm hương cho Ngô Đình Trác” (nguồn: Hoàng Nguyên Nhuận-Nhớ Thầy-chuyenluan.net). Việc thứ hai, mười hai năm sau, ngày 30.10.1996, qua các phượng tiện truyền thông nước ngoài, bà chính thức lên tiếng tạ lỗi hương linh Bồ Tát Thích Quảng Đức với những lời lẽ rất chân thành như “…Nay đời người chỉ là bóng câu qua cửa sổ, sự vật đổi thay, và con người cũng không còn tồn tại, tôi đích thân tạ lỗi linh hồn thầy Thích Quảng Đức [3] và xin Giáo Hội Phật Giáo Việt nam ân xá những lời tuyên bố vô trách nhiệm của tôi 34 năm trước [4]...” (nguồn: đài phát thanh Litte Saigon Radio, báo Tin Điện tại Đức, tuần báo Victoria Tivi tại Molbourne và Sydney…).
      (...)   
Hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu ngày 11/6/1963
     Nguyên nhân, góp phần dẫn đến một triều đại gia đình trị họ Ngô suy sụp chính là lá cờ Phật giáo quốc tế ! Đó là ngày 7.5.1963 (tức đúng ngày 15 tháng tư âm lịch), lúc 17 giờ 30, cảnh sát Thừa Thiên, theo lệnh thiếu tá Đặng Sỹ (thiếu tá Đặng Sỹ -phó tỉnh trưởng Nội An và tiểu khu trưởng Thừa Thiên lúc đó - thì thừa lệnh của “Cụ Cố Trầu” tức tổng giám mục địa phận Huế Ngô Đình Thục-người anh của  anh em nhà Ngô Đình Nhu), đi từng nhà bảo người dân phải triệt hạ cờ Phật xuống hết. Người ngơ ngác, kẻ bàng hoàng nhưng tất cả đều cùng chung tiếng nói “chúng tôi làm theo tục lệ xưa nay để  kính mừng Phật đản , mấy ông có muốn dẹp thì leo lên mà gỡ xuống “. Và chuyện gì đến sẽ phải đến. Lịch sử Pháp nạn năm 63 bắt đầu từ đó .
                (...)

         Bà Ngô Đình Nhu đã vĩnh biệt  cõi này, cái cõi mà  nửa thế kỷ trước thay vì là nơi gieo mầm từ bi để mong trổ hoa trí tuệ , thì bà  lại đi gieo những nghiệp dữ, để trong  một quãng thời gian khá dài, dù sống trong âm thầm khép kín, bà cũng không sao thanh thản cõi lòng.
       Dù sao, theo tôi, chắc bà cũng phần nào nhẹ nhàng bước đi vì đã dũng cảm  nhận lỗi  - xin lỗi  với Phật giáo VN; hai cái điều  mà thời còn tại thế đức Thế Tôn luôn hết lời ca ngợi  rằng rất quý.
      (...)
---------------------------------------------------
[1] Theo wikipedia: Phật Đản (chữ Nho 佛誕; sa. Vaisakha; p. Visakha, nghĩa là ngày sinh của đức Phật) là ngày kỷ niệm Đức Phật sinh ra tại vườn Lâm-tì-ni, năm 624 TCN, diễn ra vào ngày 15 tháng 4 âm lịch hàng năm. Theo truyền thống Phật giáo Đông Á ngày này chỉ là ngày kỷ niệm Phật sinh; tuy nhiên, theo Phật giáo Nam truyền và Phật giáo Tây Tạng thì ngày này là ngày Tam hiệp (Phật đản, Phật thành đạo và Phật nhập Niết-bàn). Trước năm 1959 các nước Đông Á, thường tổ chức ngày lễ Phật đản vào ngày mồng 8 tháng 4 âm lịch. Nhưng Đại hội Phật giáo thế giới lần đầu tiên, tại Colombo, Tích Lan, 25 tháng 5 đến 8 tháng 6 năm 1950, các phái đoàn đến từ 26 nước là thành viên đã thống nhất ngày Phật đản quốc tế là ngày rằm tháng Tư âm lịch.
[2] Vào ngày 16.4.2012, người con gái út của bà, Ngô Đình Lệ Quyên cũng đã thiệt mạng trong một tai nạn giao thông bi thảm tại Rome.
[3] Theo báo Phật giáo:
Hòa thượng Thích Quảng Đức

Mùa Phật Ðản 1963, không khí chính trị miền Nam căng thẳng đến nghẹt thở, không có lối thoát cho hòa bình dưới chính quyền Ngô Đình Diệm. Tù đày. Bắn giết. Lửa cháy ngút trời cùng với bàn tay thép đàn áp những người cộng sản và giới Phật giáo. Trong lúc bão giông thời chiến như thế, Hòa Thượng Thích Quảng Ðức về trụ trì tại chùa Ấn Quang, không cam tâm chịu cảnh Phật tử bị đàn áp chìm trong vũng máu, quyết định tự thiêu để phản đối chính sách tàn bạo của chính quyền Diệm - Nhu. 
Nhà báo David Halberstam của tờ New York Times đã miêu tả rằng: “Ngài Thích Quảng Đức cùng đến với một đoàn diễu hành từ một ngôi chùa gần đó. Khoảng 350 tăng ni đi thành đội hình hai hàng dọc, dẫn đầu là một chiếc xe hơi hiệu Austin, Ngài ngồi trong đó... Sự việc đã xảy ra tại ngã tư Phan Đình Phùng và Lê Văn Duyệt. Ngài Thích Quảng Đức từ trong xe hơi bước ra cùng với hai vị sư khác. Một vị trải một tấm nệm trên đường, còn vị kia thì mở thùng sau xe lấy ra một cái can loại đựng 5 ga-lông xăng. Trong lúc đoàn diễu hành vây tròn quanh, Ngài Thích Quảng Đức lặng lẽ ngồi xuống tấm nệm, trong tư thế tọa thiền. Vị sư đi theo tưới xăng từ can lên đầu Ngài. Ngài lần chuỗi hạt và niệm Nam Mô A Di Đà Phật trước khi quẹt một cây diêm và tự châm vào người. Lửa phựt cháy trùm áo quần và da thịt Ngài, và đám khói đen lẫn với mùi dầu bốc lên từ thân thể đang cháy rực của Ngài....”
[4] Những phát ngôn của Đệ nhất phu nhân Trần Lệ Xuân trước báo giới về vụ tự thiêu của nhà sư:
1. "Mấy ông sư trẻ chích thuốc mê vào Hòa thượng Quảng Đức, rồi nướng sống ông (barbercue) ấy ?"
2. "Tôi sẽ vỗ tay khi thấy một vụ nướng sư khác" (I would clap hands at seeing another monk barbecue show) và "nếu ai thiếu xăng dầu tôi sẽ cho"; Trả lời phỏng vấn của ký giả tờ New York Times, Trần Lệ Xuân nói: "Tôi còn thách mấy ông sư thêm mười lần nữa. Phương pháp giải quyết vấn đề Phật giáo là phớt lờ, không cần biết tới"

Đọc thêm:

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Nhớ "Ngập ngừng"

HG: Giả định của bạn đọc về nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong một phản hồi về bài Hạ trắng, làm mình bỗng nhớ đến bài thơ này của nhà thơ Hồ Dzếnh, một bài thơ mình đã thuộc lòng từ khi mới qua thời thơ ấu. Thuộc từ khi chưa hiểu cuộc sống, từ ngay lần đọc đầu tiên với cảm nghĩ pha trộn ngổn ngang- vừa say mê ý tứ mới mẻ, lại vừa thấy bất bình (!);  vừa phục lại vừa giận nhà thơ... Và bây giờ càng trải nghiệm, càng thấy bài thơ mặn mà sâu lắng... mà sao vẫn thấy trách móc tác giả, về điều gì cũng không rõ nữa. Thôi cứ để cảm nghĩ mang mang dở dang như vậy...  
Đưa bài này lên cũng chẳng để nói lên điều gì về Trịnh Công Sơn, chỉ là một liên tưởng bâng quơ...

NGẬP NGỪNG

                                        
                                                       Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
                                                       Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
                                                       Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần…
                                                       Tôi nói khẽ: Ôi, làm sao nhớ thế!

                                                       Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
                                                       Em tôi ơi, tình có nghĩa gì đâu
                                                       Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu
                                                       Thuở ân ái mong manh như nắng lụa
                                                       Hoa bướm ngập ngừng cỏ cây lần lữa
                                                       Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi
                                                      Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!...

                                                       Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
                                                       Tôi sẽ trách, cố nhiên, nhưng rất nhẹ
                                                       Nếu trót đi, em hãy gắng quay về
                                                       Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
                                                       Ðời chỉ đẹp  khi còn dang dở
                                                      Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
                                                       Để ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa…
                                                                                                            Hồ Dzếnh

Hình ảnh
Hoa Lưu ly

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Hạ trắng

Trịnh Công Sơn có kể lại câu chuyện về "Giấc mơ Hạ trắng" (*):

Trịnh Công Sơn với sự hồi sinh của một cố đô rêu phong     Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những tàng cây như một giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào. Vừa tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích lũy trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt độ 42 - 43 độ. 
     Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy hương thơm phủ ngập cả căn phòng và tôi chìm đắm vào một giấc mơ như một cơn mê sảng.
Tôi thấy mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bổng trong không gian đó. Đến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương trắng rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức. Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ có một nhà duy nhất trồng dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa đến là ai.

        Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố người bạn đang hấp hối tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản. Hai ông bà đã lớn tuổi thường nằm chung trên một sập gụ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp nấu nước sôi để pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh và chết. Mấy người con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà một người để tẩm liệm. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Tất nhiên, khi ông cụ thức dậy hỏi con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ trả lời là mẹ sang nhà chúng con để chăm sóc mấy cháu vì chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về ông mới trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con đã chết rồi phải không. Lúc ấy mọi người mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình cơm không ăn, trà không uống cho đến lúc kiệt sức và đi theo bà cụ luôn. 
        Câu chuyện này ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ Trắng"

http://esoft.tuoitre.vn/Upload/Article/Files/trinh-cong-son.jpg
----------------------------------------





Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Bà già đi bụi

                                                                                                           Truyện ngắn
Nguyễn Ngọc Tư
        Ngồi ở ngoài hiên có thể ngửi được mùi biển cả. Hoa cúc dại mọc liếm lên thềm. Ngôi nhà của tụi mình không cần rộng, chỉ cần kê vừa một cái giường và gian bếp. Ở đó có ông già hơi lãng đãng, đôi khi lấy điện thoại di động khuấy cà phê, hay ngồi nhìn mây những khi ti vi hết chương trình thế giới động vật. Ở đó có bà già hí húi cọ nồi, lâu lâu với tay ra sau tự đấm lưng. Radio mở rọt rẹt chương trình ca cải lương cuối chiều, miệng bà cằn nhằn tối qua không ngủ được vì ông già ngáy dữ quá. Đêm nay tôi sẽ thủ cục muối hột, cứ hả họng ra ngáy là tôi thả vô miệng cho mặn thấy mồ tổ. Mặt ông già tê mê, khoái chí nói bà cằn nhằn cũng có duyên, y như hồi xưa vậy, thiệt chẳng bõ công tôi bỏ xứ theo bà.

        Bức tranh đó hai mươi năm trước ngoại và bồ cùng tô vẽ, mỗi khi hẹn hò. Viễn tượng đào được hũ vàng cũng không gây say ngây bằng nằm cạnh nhau thêu dệt một tổ ấm cuối đời. Ngoại hồi ấy mới bốn mươi, cứ tủm tỉm cười hình dung mùi dầu gió trên bâu áo bồ những ngày trở lạnh. Bồ nói bao giờ già sẽ về sống với ngoại (lúc ấy cũng già), ở đâu cũng được, nhà là nơi có người thương. Gần biển thì thích hơn vì khí trời ở đó tốt cho lá phổi rệu rã của thằng từng nghiện thuốc lá. Ngoại sẽ nấu những món ăn bồ thích, sáng bắc nước pha trà chiều pha vào chậu cho bồ tắm. Thỉnh thoảng bồ hé cửa nhà tắm ngoắc tay, bảo ê bà kỳ lưng giùm tôi coi. Vài lúc bồ quên gội đầu, ngoại sẽ rầy rà đàn ông gì mà hôi rình. Dĩ nhiên đàn bà tuổi đó sẽ cằn nhằn rỉ rả suốt ngày. Cằn nhằn gió, cằn nhằn gạo lên giá và nhất là cằn nhằn ông bồ lơ ngơ, vô tâm.
- Ui trời, giao việc cho người ta nhiều vậy. Ngộp thở. Lúc đó anh sẽ làm gì?
- Làm gì nữa?! Anh ho.
        Ngoại nhét sổ tiết kiệm vào ngăn trong túi xách, hơi thắt ngực khi nhớ lại mình đã dùng chân khóa chặt bồ như thế nào, lúc bồ nói chỉ việc ho thôi là đã cực thân lắm rồi. Cái ý nghĩ hồi đó mình mạnh thiệt làm ngoại có chút bùi ngùi. Lần gần nhất quắp bồ ngoại nghe như mấy cái khớp xương mình long ra.
        Ngó nghiêng lại hành lý lần nữa, ngoại nghĩ chắc là không bỏ sót gì. Dầu gió, thuốc huyết áp, áo ấm, mấy cuốn sách… vẫn còn nguyên trong giỏ xách từ chuyến đi bụi không thành lần trước. Hôm đó ngoại ra khỏi nhà từ mờ sáng, xe chạy ba chục cây số mới sực nhớ bỏ quên giấy tờ tùy thân, ngoại quay lại lấy thì chồng con Hai đã dậy ra tưới cây. Thằng rể nói vói qua rào, vợ con đau bụng từ khuya giờ, chút má nấu cháo cho nó ăn với. Con đi đám tang ông già thằng bạn dưới quê, chiều má chạy lại nhà trẻ đón bé Chút Chít luôn nghen. Ngoại mở cửa vào vo nắm gạo bắc nồi cháo lên bếp, lúc đem cất túi xách vào ngăn tủ, thấy hơi tan nát. Nhắn cho bồ hay, bồ nói tôi cũng đang không biết nói sao với em. Tụi nhỏ biết ba nó sắp đi chơi, nên cũng giấu biệt chòm răng giả rồi, sao dám đi ra đường đây. Giọng nói của bồ, không biết có phải vì mất mấy cái răng giả hay không, có chút mếu máo. Ngoại nói, thôi, lần sau, em hứa.
- Nghi lắm! Bồ nói, nhấn trọng âm “lắm” cho ra vẻ hài hước, sao nghe như một tiếng thở dài.


        Chính ngoại cũng hồ nghi lời hẹn của mình, bởi cái tính chất bất định của nó. Lần sau là bao lâu? Những chuyến đi không thành dạy ngoại chẳng nên cược vào nhiều hy vọng. Có lần ngoại gọi cho bồ bảo chậm lắm là chiều mai em sẽ nấu cơm cho anh. Chiều mai tụi mình sẽ thuê một căn nhà ở Đậu Phố, bắt đầu sống như một gia đình mới ra riêng. Bồ nói em sắm chén bát ít thôi, vài tháng là chúng ta trả nhà đi lang thang chỗ khác. Bữa đó ngoại chưa đi qua khỏi cây cầu ranh giới giữa Sầu Đâu và tỉnh bạn thì phải quay về. Gái Út gọi điện thoại hớt hãi nói má ơi thằng Bi bị đứt tay. Ngoại hít thở một hơi dài nói vậy con băng bó cho nó đi, má đi xóm rồi. Nó kêu trời, hỏi bông băng để ở đâu. Ngoại lại nuốt nước bọt, cố nhớ coi chỗ mình cất thuốc nhưng không sao nhớ được bởi đầu dây bên kia là tiếng thằng nhỏ Bi kêu gào thảm thiết, gọi ngoại ơi ngoại à, đau quá.
        Xe đò dừng ở bên đường trả khách. Bà ngoại về tới nhà thì thằng Bi cũng nín khóc, ngón trỏ quấn chặt vào vạt áo, tay kia cầm que kem mút ngon lành. Út thấy hành lý ngoại phồng lên, kêu chói lói má tính đi đâu vậy, lỡ con trực đêm thì thằng Bi ngủ với ai?
        Con em méc con chị, ba đứa con gái phát hiện ra âm mưu bỏ nhà đi bụi của bà già. Tụi nó thay nhau canh giữ bà mẹ bằng cách dúi cho bà mấy đứa trẻ, nhờ bà đan áo len cho mùa đông tới. Tấm muốn đi chơi hội thì phải xong việc đã, cũng may tụi nhỏ không đến nỗi trộn lẫn đậu xanh và đậu đỏ để bắt mình nhặt ra đậu… xanh, ngoại nói với bồ, cố cười giòn trong điện thoại, mà cay mắt.
        Mấy đứa con gái siêng nịnh nọt hơn, thường xoa bóp vai ngoại mơn trớn, “Không có má tụi con không biết sống sao”. Gái Lớn biết ngoại có mối tình ở đâu đó rất xa, vài tháng lại hẹn hò một lần, và những chiều nắng đẹp ngoại hay đờ đẫn. Con nhỏ giả bộ như không biết. Giống như Gái Giữa vẫn nhớ má đã từng nói muốn dành những năm tháng cuối đời để sống cho mình, nhưng nó lơ luôn khi nghĩ tới sau mỗi chuyến công tác dài ngày nhà cửa sẽ mọc lông. Có ngoại thì đi bao lâu nhà nó vẫn ngăn nắp như mới, chiếu gối được giặt thơm tho. Và mỗi lần ngoại đi sưu tầm thêm túi xách du lịch vô ngăn tủ đã lủ khủ túi xách, hay bỗng lặng người nghe tiếng máy bay qua, Gái Út biết mộng giang hồ của bà già đang trỗi dậy. Nó cắt cúc áo đem qua nói má ơi khâu lại giùm con, cuối tháng này con đi tập huấn tới cuối tháng sau, má nấu cơm cho cha con cu Bi ăn với.
        Ngoại lại có bộ sưu tập mới: bản đồ. Mỗi năm họ cập nhật một lần, ngoại dò ra mỗi năm xuất hiện một vài con đường mới, riêng con đường mình thèm cất bước sao cứ khép dần. Trải bản đồ ra coi trong lúc canh chừng mấy đứa cháu ngoại chạy quanh, ngoại di ngón tay tìm lại những nơi quen thuộc. Đây đèo Gió, bồ bảo chúng ta sẽ đến đây mượn một căn nhà sàn của người Nùng, tụi mình làm nương tỉa bắp. Chừng bẻ đợt bắp đầu tiên mình đốt lửa nướng ăn một bữa no nê, rồi gói gém hành lý ra đi. Mình trồng nhãn, mít ở những nơi mình đến mà không chờ hái trái. Mình đi sâu vào đồng bãi ghi lại những câu hát hồi xưa, nếm thử những món ăn quê xứ người. Cũng có thể mình nhận chăn thả một bầy dê chừng chục ngoài con, hoặc đi chăn vịt chạy đồng. Ta bà đây đó, làm lụng cho vui, cho cơ thể vận động thôi, vì sẽ sống bằng tiền dành dụm từ bây giờ.
- Ừ, nghe mà thèm quá đi. Biết tới chừng nào, hén?
- Chờ tụi nhỏ lớn. Bồ nói, chắc như đinh đóng cột.

        Hồi ấy cả ngoại và bồ đều ngây thơ. Cái khái niệm lớn của những đứa con thật ra không dừng lại ở tuổi mười tám, hay ở cái ngày tụi nó dựng vợ gả chồng. Con cái mãi mãi không lớn. Ngoại dạy cho Gái Lớn cách mặc tã cho con nó thì Gái Út chết hụt vì thất tình. Bồ ở chỗ cách Sầu Đâu một ngàn ba trăm cây số cũng không khá hơn, con gái yêu nhằm thằng nghiện, con trai du học cần rất nhiều tiền. Gặp nhau vội vàng được vài ba bữa, lại gối đầu lên đùi mơ ngôi nhà tranh vách đất có ông già khó tính sống với bà già càm ràm.
        Ngoại nhìn quanh nhà mình lần nữa, nghĩ phải đi thôi, đến lúc dứt rồi. Lúc khóa cổng ngoại đặt chìa khóa dưới chậu lan đất. Tụi nhỏ sẽ biết chỗ lấy để vào nhà đốt nhang ba chúng, mỗi chạng vạng. Đi đến cây cầu cửa ngõ thành phố ngoại sực nhớ chưa tắt điện thoại, cũng may chưa có đứa con nào gọi để hỏi thuốc nhức răng đâu, má ơi.
        Cơn mưa lúc gần sáng làm con đường loang ướt. Nắng lên, ánh sáng nhuộm nó thành một dòng sông sáng lóa. Rực rỡ, kiêu bạc mà hết sức dịu dàng. Ngoại nghĩ đường đến thiên đàng không biết có giống vầy không. Ngoại ngây ngất uống lấy dòng sông vàng chảy tràn trước mặt, biết rằng khoảnh khắc này sẽ không gặp lại lần nữa, trong đời.
        Bạn đường hỏi dì đi chừng nào về. Ngoại bảo chưa biết nữa, đi bụi mà, tới đâu hay tới đó. Nhưng chắc chắn có ghé biển. Bồ đã chờ sẵn. Hải lưu chắc đưa tro của bồ đi khắp góc biển chân trời.
        Sực nhớ cuốn sách viết về chợ Việt đã để quên ở nhà. Ngoại muốn tra coi chợ Ngâu họp phiên vào ngày nào sau Tết. Hình như mùng bốn, phiên ấy người dương sẽ gặp người âm. Không biết bồ có nhớ chỗ đó không, có đến kịp không. Nghi lắm!

                                                                                                           

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

Mùa hạ- Vivaldi




TỔ KHÚC BỐN MÙA CÓ PHẢI LÀ GIAO HƯỞNG?



Tổ Khúc Bốn Mùa có phải là giao hưởng? 1
Antonio Vivaldi
   Vivaldi (1678-1741) là một trong những tác giả được ưa chuộng nhất của thời kỳ Baroque tại Ý. Khi ra đi, ông đã để lại một gia tài âm nhạc đồ sộ với trên 500 bản Concerto, gần 100  bản Sonata cùng các sáng tác thuộc thể loại khác.
      Trong thế kỷ XVI và XVII, thế kỷ mà Vivaldi đang sống, khái niệm giao hưởng (Symphonia) chưa thực sự được hoàn thiện và thậm chí được sử dụng lẫn lộn với Overture. Symphonia lúc này thường có 3 chương theo tiết tấu: nhanh - chậm - nhanh. Phải đến thời của Haydn (với hơn 100 bản giao hưởng), Mozart và sau đó là Beethoven, thì giao hưởng mới dần được hoàn thiện với cấu trúc 4 chương như bây giờ:

1. Mở đầu (tiết tấu Allegro – nhanh, tươi sáng) thường theo dạng Sonata. 
2. Phát triển chậm rãi. 
3. Minuet hoặc Scherzo, có thể lặp lại phần 1 nhưng được phát triển thêm. 
4. Kết thúc, nhắc lại chủ đề.
      Cho tới giờ, những bản giao hưởng trong thời kỳ đầu vẫn còn gây ấn tượng mạnh với công chúng yêu nhạc cổ điển là Bản giao hưởng London của Haydn hay bản giao hưởng số 40 của Mozart. Tiếp sau đó, khái niệm Giao hưởng thơ ra đời với các bản Giao hưởng chỉ có một chươngTuy vậy, cho tới khi giao hưởng thực sự trưởng thành và xứng đáng với tên gọi của nó thì nhà soạn nhạc đại tài thời Baroque đã ra đi. Vì vậy không nên nhầm lẫn khi gọi Tổ khúc Bốn mùa là Giao hưởng, cho dù nó cũng có 4 phần.
    Tổ khúc Bốn mùa là bốn bản concerto cho solo violon, violon I, violon II, viola, cello và continuo. Tác phẩm được chia làm 4 chương, mỗi chương có 3 phần, tương ứng với 4 mùa và 12 tháng. Những bản concerto này là bốn bản đầu tiên của Vivaldi, thí nghiệm giữa sự hài hoà và sự sáng tạo. Tác phẩm như một tuyên bố nghệ thuật, đó là sự cân bằng giữa logic sáng tạo âm nhạc và năng lực sáng tạo phát minh. 

      Hãy thưởng thức phần đầu tiên của Tổ khúc Bốn mùa, concerto mùa Hạ:
"Trong một mùa khắc nghiệt bị thiêu đốt bởi ánh nắng mặt trời, con người trở nên yếu ớt, những cây thông bị đốt cháy... Chim cu cất tiếng gáy... Chẳng bao lâu sau, ta được nghe chim cu gáy và chim sẻ cánh vàng hót... Và cậu bé chăn cừu kêu lên, bởi vì cậu sợ một trận bão mạnh sẽ xảy ra trong một tương lai gần - và số phận của cậu... Hai bàn tay, bàn chân mỏi rời của cậu không được nghỉ ngơi bởi nỗi sợ sấm sét lớn gây xáo động, và một đàn ruồi và ong vò vẽ hung dữ xuất hiện... Thật không may, nỗi sợ hãi của cậu đã được chứng minh là đúng... Bầu trời nổi sấm chớp, mưa đá san phẳng ruộng ngô và những lớp lớn ngũ cốc..."

HG: Một clip tuyệt vời với màn say mê trình tấu concerto Mùa Hạ (chương cuối) của các nghệ sĩ:



Còn đây là đầy đủ concerto Mùa Hạ: