HG: Giả định của bạn đọc về nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong một phản hồi về bài Hạ trắng, làm mình bỗng nhớ đến bài thơ này của nhà thơ Hồ Dzếnh, một bài thơ mình đã thuộc lòng từ khi mới qua thời thơ ấu. Thuộc từ khi chưa hiểu cuộc sống, từ ngay lần đọc đầu tiên với cảm nghĩ pha trộn ngổn ngang- vừa say mê ý tứ mới mẻ, lại vừa thấy bất bình (!); vừa phục lại vừa giận nhà thơ... Và bây giờ càng trải nghiệm, càng thấy bài thơ mặn mà sâu lắng... mà sao vẫn thấy trách móc tác giả, về điều gì cũng không rõ nữa. Thôi cứ để cảm nghĩ mang mang dở dang như vậy...
Đưa bài này lên cũng chẳng để nói lên điều gì về Trịnh Công Sơn, chỉ là một liên tưởng bâng quơ...
NGẬP NGỪNG
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần…
Tôi nói khẽ: Ôi, làm sao nhớ thế!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Em tôi ơi, tình có nghĩa gì đâu
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa
Hoa bướm ngập ngừng cỏ cây lần lữa
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!...
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách, cố nhiên, nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về
Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp khi còn dang dở
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Để ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa…
Hồ Dzếnh
Hoa Lưu ly |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét