Lá sen là một con thuyền
Đôi ta chèo chống, bốn bên hương đằm
Hương sen đẩy ánh trăng rằm
Đôi ta chèo chống, bốn bên hương đằm
Hương sen đẩy ánh trăng rằm
Lên cao cùng gió thì thầm không gian
Sóng hồ: sóng mắt em lan
Đắm thuyền do nước hay tràn ngập hương?...
Một nửa chiếc lá sen
không vẽ cho ta lối về cực lạc
để lại một nửa mùa sen
đang chìm dần vào sương khói
Để em không nhìn thấy anh
từ một nửa mùa hoa đang tàn héo kia
để anh nhìn vào chính mình
từ một nửa đã khuất
Dưới đáy sâu
còn một nửa chiếc lá sen đang thở
còn một nửa mùa sen khác
đang sống đời sống của chính chúng ta
Mùa cũ lá thay
những giấc mơ già nua
anh như con đường mỗi ngày một ngắn lại
anh như bài ca cũ
chút ánh sáng còn lại mỗi ngày một mòn đi
Anh như hơi thở không còn tươi mới
không rung động nổi chính mình
sau nỗi đau không tên tuổi
giấc mơ cũ mùa thay những bóng cây già nua...
Nguyễn Việt Chiến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét